THƠ: NHỚ MẸ






NHỚ MẸ

Hoa héo rũ lâu rồi
Giờ rụng xuống gốc xưa
Mẹ đi về...cội Phúc
Ngậm ngùi con tiễn đưa.

Tiếng nhạc buồn văng vẳng
Như cứa vào tim con
Biển Thái Bình bao la
Có lúc ngưng dạt dào.

Mỗi sáng sớm ai qua
Vai gánh hàng kĩu kịt
Giật mình tưởng mẹ xưa
Con nước đã xuôi dòng!

Mẹ còn hơn Nếp Mật
Hơn cả chuối Ba Hương
Câu ca nào đã ví
Chảy nghèn nghẹn trong tim.

 
Bàn tay hiền chở che
Tảo tần nuôi con trẻ
Thành một đời hy sinh
Ai đếm nổi ân tình!

Tiếng cầu kinh chầm chậm
Như nài nẳng trong đêm
Như câu ru êm đềm
Thảng thốt trái tim con.

Mẹ vĩnh viễn ra đi
Chúa đưa mẹ về trời
Lá rụng rơi về cội
Còn nỗi nhớ khôn nguôi.
--------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng.



THƠ: ANH



         ANH

Anh giận hầm hầm quát rất to
Chị ngồi thút thít dáng co ro:
"Em sai, mình ạ, em xin lỗi
Trót dại xin chừa, mình thứ cho."

Nước lạnh xối vào lửa tắt ngay
Lòng anh mềm nhũn mắt cay cay
Chị hiền...đâu nỡ anh la mắng
Hối hận cười trừ...đến thật hay.

Chóng nóng nguội nhanh, anh chứ ai
Tính ăn nết mặc cũng sơ sài
Anh là mái cả che mưa nắng
Chỗ dựa bao năm tháng miệt mài.

Chị khấn vái Trời anh sống lâu
Chẳng xin danh vọng với sang giầu
Đêm nghe anh ngáy đầy yên ủi
Mới biết vợ chồng nghĩa nặng sâu.

Chị liếc vội anh tướng vũ phu
Mà lành như đất, bố thằng cu
Lấy nhau hơn chục năm chung sống
Thoắt đấy vợ chồng đã chớm thu.
------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng .

THƠ: BUỒN



BUỒN

Buồn chợt đến cho cõi lòng tê tái
Nhẹ vào hồn từng tiếng bước quạnh hiu
Để ta nghe gợn sóng, rất mơ hồ
Buồn thoang thoảng vì đâu buồn ai biết.

Buồn chợt đến khi nắng chiều le lói
Lịm tàn dần màu nắng tắt nhạt phai
Vẳng xa xăm một tiếc nuối u huyền
Mà không rõ vì đâu buồn da diết.

Buồn lặng ngắt cho cõi lòng hoang vắng
Điệu nhạc buồn từng tiếng mãi đìu hiu
Ngập trái tim quạnh quẽ mối u hoài
Về thơ thẩn hồn hoang chiều hiu hắt.

--------------------------------------------
  Giuse Nguyễn văn Sướng .

SLIDESHOW: CHÚC KHEN MẸ

 Mời bấm vào link CHÚC KHEN MẸ.PPS bên dưới:

(Chọn OPEN WITH)















 ChucKhenMe.pps

THƠ: THƠ LÒNG



THƠ LÒNG


Gió thở dài, Chúa thầm thì sâu lắng
Hoa tươi cười, Chúa tuyệt mỹ lung linh
Hồn ngất ngây trước bí nhiệm siêu hình
Tiếng siêu âm rì rào lay khóm trúc.

Trong thảng thốt mơ hồ trào cảm xúc
Lúc Vô Cùng thoáng chạm đến mong manh
Mây bồng bềnh lờ lững tít không xanh
Cho ngừng lại thời gian thành vĩnh cửu.

Người rong ruổi dương gian tìm Hằng Hữu
Người nghiêng tai đảo mắt kiếm Cao Sâu
Kỳ tuyệt thay chuyện thiêng thánh nhiệm mầu
Lòng ốc nhỏ là đại dương sâu thẳm.

Khi con người tìm về nguồn say đắm
Mãi ôm lòng hoài vọng đến thiên thu
Hồn như chim trong lồng tối ngục tù
Luôn khắc khoải miền huyền quang sáng láng.

Ôi, Ánh Sáng huy hoàng của ánh sáng
Ôi, Âm Thanh dịu ngọt của thanh âm
Ôi, Cao Xanh thăm thẳm của cao xanh
Nguồn Cực Thánh của tuyệt vời thiêng thánh.

Nơi Cửu Trùng rạng hào quang lấp lánh
Khắp Tổng Thần phải sấp mặt che chân
Chốn linh thiêng bái vọng của nhân trần
Hồn che mặt nghe tiếng lòng thổn thức.

 
Nghe thơ Trời ngân nga hoài chẳng dứt
Bản đồng ca vũ trụ vút thinh không
Nào ngợi khen, nào cảm mến rập đồng
Thánh, Thánh, Thánh, chuyển rung toàn vũ trụ.

Tim rạo rực phồng lên cùng hoàn vũ
Hồn ngất ngây khí vị chốn Thiên Cung
Trí lung linh hạnh phúc cõi Vô Cùng
Khi mơ hồ về Cao Xanh huyền bí.

Ôi, con người mọn hèn mà kỳ vĩ
Chỉ đất thô mà mơ ước Siêu Linh
Chút mỏng manh tìm vươn mãi Siêu Hình
Vì Hồn được tác thành cho giống Chúa.

Hồn trào thơ ngợi ca về Đức Chúa
Dâng khúc lòng hợp tiếng gió du dương
Hiệp ngàn hoa lời kinh ngát thiên đường
Say chúc tụng vinh quang về Vô Tận.
   --------------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng




THƠ: KHẮC KHOẢI



KHẮC KHOẢI

Con dòng cháu giống, vẫn phàm phu
Chiên ghẻ bao năm vụng đường tu
Thiêng thánh ơ hờ lời giáo huấn
Dại khờ phù phiếm đến thiên thu

Hỗn mang che lấp cả lương tâm
Phù vân ve vuốt mộng âm thầm
Ảo mộng với hoài tay đã mỏi
Ai cười nhức nhối vỡ thanh âm.

Một ngày Chúa đến gieo vấn vương
Lãng đãng mơ hồ tợ khói sương
Thổi vào khe khẽ hồn bỏ ngỏ
Chút hương thánh đức, chút yêu thương.

Bỗng chốc tàn tro lửa diệu kỳ
Giá băng tàn nhẫn hóa lưu ly
Hoang mạc tiêu sơ giờ ốc đảo
Rực rỡ muôn hoa buổi xuân thì.

 

Dấu vết ẩn sâu trong trái tim
Vút ánh sao băng bóng nguyệt chìm
Bàng hoàng sương vắng hoa héo hắt
Ngơ ngẩn gọi đàn lạc tiếng chim.

Khao khát Thời Gian ngóng Vô Cùng
Lữ thứ thuyền trôi bến mịt mùng
Hoài vọng Linh Thiêng mờ lại tỏ
Lẻ loi ngơ ngác giữa chập chùng.

Thảng thốt cung đàn ai héo hon
Khắc khoải màu sơn nét cọ mòn
Thẫn thờ thi tứ người gác bút
Ngỡ ngàng mực giấy hãy đương son.
     ----------------------------
   Giu se Nguyễn văn Sướng

THƠ: MỘNG HUYỀN



MỘNG HUYỀN

Một khúc thần thi thoáng hiện về
Địa Đàng hoan lạc ngất đê mê
Đầu lưỡi ta mài thành ngọn bút
Máu tim ta chấm viết hả hê.

Dị tứ trăm dòng tuôn suối thi
Bổng trầm réo rắt điệu mê ly
Bách thảo ngàn hoa muôn sắc thắm
Huyền ảo lung linh đến diệu kỳ.

Ta uống ánh vàng nơi suối trăng
Thời gian đứng lại giữa cung Hằng
Nhởn nhơ én liệng xuân vờn nắng
Rập rờn vàng bướm cánh tung tăng.

Địa Đàng thuần khiết gió nguyên sơ
Hồng hoang trinh bạch ánh trăng mờ
Ta viết say sưa nguồn thi hứng
Trăng chếch bên song đứng ngẩn ngơ…
    -----------------------------------
     Giu se Nguyễn văn Sướng