THƠ GIÁNG SINH: NGÀY XƯA, HAI CHỮ NGÀY XƯA & CÓ MỘT TÌNH YÊU NHƯ THẾ


THƠ GIÁNG SINH

NGÀY XƯA, HAI CHỮ NGÀY XƯA

Ngày xưa hang lạnh, máng hôi
Bò, chiên, đón tiếp. Chúa, tôi, cơ hàn
Dế, trùng ran tiếng thở than
Tuyết rơi lấp lối, gió van đêm dài

Ngày xưa nhục thể Ngôi Hai
Một lần nếm trải trần ai tội tình
Thinh không lặng ngắt thiên đình
Ngỡ ngàng nghe Bé thình lình khóc vang

Ngày xưa vào một đêm vàng
Huyền linh lịch sử sang trang diệu kỳ
Thần, Thần, tấu khúc mê ly
Người, người dệt mãi ca thi địa đàng

Ngày xưa, hai chữ mênh mang
Trời nghiêng xuống đất dịu dàng biết bao
Mối tình mầu nhiệm ngàn cao
Hóa Công một thuở ngọt ngào Bé thơ

Ngày xưa ngây ngất như mơ
Trần gian bái gối lạy thờ Hài nhi
Giọt lòng lóng lánh tràn mi
Ngày xưa còn mãi huyền vi khôn vời…

***********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



CÓ MỘT TÌNH YÊU NHƯ THẾ

Đêm đông hiu quạnh trong Hang
Tuyết đem giá buốt gió mang lạnh lùng
Dế trùng hợp tấu cao cung
Chiếu giường máng vụng, chăn mùng cỏ hôi

Tình-Yêu, muôn thuở cao ngôi
Lênh đênh bèo dạt mây trôi nhiệm mầu
Đoạn trường nhục thể cơ cầu
Vui buồn san sẻ dãi dầu nhân sinh

Tình-Yêu, rực rỡ bình minh
Đồng hoang tăm tối, hiển vinh chốn nào?
Bé thơ đã phận lao đao
Thương thay một thuở Ngàn-Cao xuống trần

Tình yêu, trời biển khoan nhân
Bê-lem gió tuyết một lần đến đây
Đón nghênh, xơ xác cỏ cây
Bò, chiên nghi vệ cho đầy thê lương

Đêm nay Chúa cả thiên đường
Rét run thơ bé tuyết sương chín chiều
Nhiệm mầu nhục thể huyền siêu
Trời đang giải nghĩa mỹ miều Tình-Yêu.

*******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

******************************************





THƠ: ĐỢI GÌ





ĐỢI GÌ

Đợi gì, Vọng mãi thiết tha
Mỗi năm mỗi Vọng, âm ba dập dồn
Ngã ba trần thế bôn chôn
Phất phơ lau sậy, dại khôn nẻo nào?

Bao ngàn năm Vọng, ôi chao!
Đến rồi(*), lại đến(**), ngàn cao nhiệm mầu
Chong đèn đợi Chủ, cạn dầu
Làm sao ưỡn ngực, ngẩng đầu bước ra

Quang lâm, ngày ấy bao xa?
Nhưng ngày Chủ gọi riêng ta, bất thần!
Vọng nay, cơ hội còn gần
Sao chưa cải quá tự tân, đợi gì?

Chỉ là ảo ảnh mê si
Phù hoa rồi cũng qua thì phù hoa
Mây trôi, gió thoảng nhạt nhòa
Trăm năm vân cẩu lầu tòa tang thương

Chỉ là lữ khách tha hương
Trông về nguồn cội buồn vương tím lòng
Vọng ơi, còn có trông mong
Cánh cò gục mỏi long đong khách đày

Tím màu Lễ phục chiều nay
Nhuộm hồn ai tím Vọng này rưng rưng
Thoảng nghe từng giọt ngập ngừng
Về thôi, khép lại sau lưng mịt mùng.

********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Chúa đã đến trần gian ngày Giáng Sinh
(**) Chúa lại đến trong ngày Quang lâm

THƠ: LỜI TIÊN TRI LẼ ĐÂU LỜI TÀN ÚA


Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật III Mùa Vọng A


LỜI TIÊN TRI LẼ ĐÂU LỜI TÀN ÚA

Một viễn cảnh về thời đầy ân phúc
Thời huy hoàng, thời cứu độ trần gian
Thời dựng xây trên đổ vỡ hoang tàn
Chiên với sói cùng ăn chung đồng cỏ

Đêm đen nhường cho hừng đông sáng tỏ
Bé thơ nằm cạnh hang ổ hổ mang
Từ phố xa cho đến khắp thôn làng
Vang tiếng hát chúc khen về Đức Chúa

Lời tiên tri lẽ đâu lời tàn úa
Lời vuốt ve trong tuyệt vọng chơi vơi
Giấc mơ xưa chỉ mộng đẹp xa vời
Để nhân thế mãi chìm sâu đêm tối!

Chúa đến rồi, mà người còn chê chối
Còn quanh co, còn chưa uốn cho ngay
Còn núi cao, còn lũng tối giăng bày
Còn ngăn trở hồng ân nguồn cứu độ

Chúa đến rồi, hai ngàn năm tỏ lộ
Vẫn bên đời hiu quạnh đứng giang tay
Vẫn gục đầu trên Thập giá thương thay
Vì nhân thế còn đêm ngày mộng mị

Không khát Chúa, khát quyền cao, chức vị
Người với người vẫn lang sói cuồng điên
Chúa là chi, nếu không phải bạc tiền
Lòng chai đá còn gì cho Chúa ngự

Hãy trở về, nói không cùng sự Dữ
Sám hối thật lòng, cải quá tự tân
Bạt núi cao, san lũng thấp, ân cần
Và Chúa đến bình an người thiện chí

Sẽ thấy gấu cùng bò tơ thủ thỉ
Trẻ thọc tay hang rắn lục bình an
Tan chiến tranh, vui hưởng kiếp thanh nhàn
Lời tiên báo ngàn xưa, giờ ứng nghiệm

Đợi, lì trơ, tâm hồn không tự kiểm
Vọng, khoanh tay, chẳng ơn ích chi đâu
Phải canh tân mới thấy được nhiệm mầu
Chúa đang đến nẻo ngay đường chính lộ

Bao mùa Vọng trôi qua đầy xấu hổ
Vẫn nguyên si, đồi, lũng, lối quanh co
Tỏi, hành kia, ghen ghét nọ, khôn dò
Ơn cứu độ là lá khoai nước chảy

Xin cho con mùa Vọng này tháu cáy
Cược đời mình trong tay Chúa yêu thương
Quyết canh tân và theo Chúa lên đường
Cho mùa Vọng dương gian bừng cứu độ.

***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng






THƠ: ĐỢI AI MÀ TÍM





ĐỢI AI MÀ TÍM

Mùa về lạnh lẽo gió mưa
Phong trần lãng tử vẫn chưa hồi đầu
Phù vân như nước qua cầu
Buồn vương khắc khoải đêm thâu võ vàng
Chút chi lay động khẽ khàng
Nhuộm màu Lễ phục mơ màng sáng nay
Đợi ai mà tím say say
Bao ngàn năm Vọng (*) khách đày xa xôi
Gió theo mùa tím đơn côi
Mưa gieo nỗi nhớ bồi hồi đợi trông
Đêm đen mong thấy hừng đông
Trần gian mong Chúa mênh mông nghẹn ngào
Mưa thêm đi nữa trời cao
Gió thêm se sắt nao nao đợi chờ
Mùa về tím nỗi bơ vơ
Như hồn ai tím huyền mơ nhiệm mầu.

*************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Mùa Vọng

THƠ: NGUYỆN CẦU TỈNH THỨC


Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật I Mùa Vọng Năm A


NGUYỆN CẦU TỈNH THỨC

“Thình lình, ngày ấy bất ưng
Nguyện cầu tỉnh thức, để đừng ngủ mê
Hai ông, một ruộng, chưa về
Một đem một bỏ, não nề phân đôi
Hai bà, một cối, chưa thôi
Một đem, một bỏ, hỡi ôi coi chừng…”

Nhắc đi, nhắc lại đã từng  
Chân co, chân duỗi lừng khừng xem khinh
Nhắc ai, nào phải nhắc mình
Bận tâm lắm nỗi, thường tình nhân gian
Đợi chi chung cục thế tàn
Mai kia, mốt nọ, bình an chắc gì!
Bức tranh vân cẩu ra chi
Phù hoa mấy thuở e khi lỡ làng
Về khi chưa tắt chiều vàng
Kẻo đêm chụp xuống trái ngang một đời
Ngửa trông lên chốn cao vời
Bến lành Cha đợi, quê Trời Chúa mong
Để luôn tỉnh thức một lòng
Thắt lưng đợi Chủ, đèn chong sáng ngời.

************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

                                 



THƠ: NGAI VƯƠNG


Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 34 Thường Niên C 
Lễ Chúa Ki-Tô Vua Vũ Trụ



NGAI VƯƠNG

Hoàng cung, Hang(*) đá tồi tàn
Ngai Vương lạnh lẽo, cơ hàn Máng(*) hôi
Dế, trùng nhã nhạc ỉ ôi
Bò, chiên sưởi ấm quanh nôi bái chầu

Trần gian, Nhục(*) thể nhiệm mầu
Ngai Vương bờ bụi cơ cầu khắp nơi
Xuôi nam, ngược bắc một đời
Người Na-gia-rét(*) chịu lời rẻ khinh

Trên Ngai Thánh Giá tội tình
Quân Vương hiển lộ thân hình tang thương
Ngửa xem ơi kẻ qua đường
Ân tình Thập tự phi thường vô song

Không vàng nguyên, chẳng bạc ròng
Ngai Vương ngự trị trong lòng muôn dân
Lý hình, xiềng xích đâu cần
Khi Lòng Thương Xót rần rần chảy tuôn

Tình Yêu(**) dào dạt biển nguồn
Là hằng, là mãi, là luôn tuyệt vời
Thơ lòng một khúc chơi vơi
Ngai Vương dâng tiến điệu trời thênh thang.

******************************

(*) Hang Bê-lem, Máng cỏ Chúa nằm, Chúa làm người, Giê-su Người Na-gia-rét
(**) Thiên Chúa là “Tình Yêu” (Tình Yêu viết Hoa)
       Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: ANH LINH VỀ VỚI MƯA RƠI






 ANH LINH VỀ VỚI MƯA RƠI

Mưa bôi trắng xóa chiều đông
Tưởng dòng lệ đẫm cậy trông năm nào
Linh về động gió xôn xao
Thì thào hùng sử nghẹn ngào tích xưa
Án oan gánh mấy cho vừa
Nắng trưa phơi xác, chiều mưa bêu đầu!
Mảnh đời cuốc bẫm cày sâu
Công hầu khanh tướng biết đâu mơ màng
Mẹ quê một nách đảm đang
Quần lam áo lũ cao sang gì người
Khép cho phản quốc, trêu ngươi
Khắc cho “Tả Đạo”, khóc cười tang thương
Làm nên một cuộc nhiễu nhương
Ngàn năm máu nhuộm bạo cường sử xanh
Pháp trường cam phận hiền lành
Chứng nhân Đạo thật, sáng Danh Chúa Trời…

Chiều đông sùi sụt mưa rơi
Bi hùng sử ấy một thời trung trinh
Trầm ngân vẳng khúc Thiên đình
Giọt đều rờn rợn anh linh xưa về.

************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: KINH VÀ MƯA





KINH VÀ MƯA

Mưa thu đệm nhịp Mân Côi
Nhiệm mầu chen giữa da mồi, tóc xanh
Lời kinh, mưa trộn lòng thành
Lung linh ánh nến vẽ tranh tuyệt vời
Thiết tha ru tiếng gọi mời
Êm đềm nối kết Đất, Trời thân thương
Không gian thiêng thánh lạ thường
Mưa, kinh hợp tấu du dương nhiệm mầu
Mẹ về lắng đọng cao sâu
Con theo bao quản cơ cầu trần gian
Mân Côi ân phúc đầy tràn
Đêm mưa xóm đạo bình an hiền hòa.

*************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

THƠ: TẠ ƠN CON MÃI KHÁT MONG & VÔ ƠN LẦM LỠ


                              THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 28 THƯỜNG NIÊN C




TẠ ƠN CON MÃI KHÁT MONG
“Bệnh kia chưa sạch đủ Mười?
Cám ơn sao chỉ lại người ngoại bang..”
Đã hằn thành nếp rõ ràng
Mấy đời con cái biết đàng tạ ân!
Phận người cao cả muôn phần
Lại còn quốc thích hoàng thân(*) ngọt ngào
Nếu như gà vịt, ôi chao
Cỏ cây một kiếp ra sao hỡi người…
Tri ân những sớm mai tươi
Từng hơi thở, những nụ cười thân yêu
Êm đềm qua những buổi chiều
Hạt mưa mát dịu, yêu kiều đêm thanh
Tri ân lòng Chúa nhân lành
Bình yên suối mát đồng xanh thỏa lòng
Một đời con Chúa thong dong
Tạ ơn, con mãi khát mong đời đời.
******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Ơn làm con Chúa

VÔ ƠN LẦM LỠ
Hình như con rất vô ơn
Hằng luôn bất mãn đòi hơn trong đời
Bao nhiêu hưởng thụ ơn Trời
Nắng soi ấm áp mưa rơi ngọt ngào
Hiu hiu gió thỏa khát khao
Giờ, giờ, phép lạ lẽ nào bất tri!
Trọng trường giữ bước chân đi
Mênh mang hơi thở huyền vi khôn lường
Miếng ăn, giấc ngủ yêu thương
Chẳng là phép lạ phi thường đó sao
Hồng ân muôn sự dồi dào
Còn chờ phép lạ muôn cao làm gì…
 Một đời Mạnh Hoạch(*) vô tri
Sau cùng cũng khóc lụy bi dầm dề
Xin tha con những u mê
Vô ơn lầm lỡ, đường về quyết tâm.
**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Nhân vật Tam Quốc Chí

THƠ: ĐẠO CỦA CON





ĐẠO CỦA CON

Người ta viết những gì, “Hàm số sóng”(*)
Những gì là “Hệ khép kín”(*) vân, vân
Khởi thủy kia chẳng cần có Nguyên Nhân
Vì vũ trụ tự vận hành nội tại

Thuyết “Hô-king”(*) được xem là vĩ đại
Giả định rằng đã có một không gian
Không thời gian lúc vũ trụ đăng đàn
Bé hơn cả một hạt nhân nguyên tử

Rồi nổ ra “Big Bang”thành tự sự
“Gia tốc” này được tính toán chi ly
Vũ trụ đang bành trướng quả diệu kỳ
“Hàm số sóng” đúng gần như tuyệt đối!

Bàng bạc trong bài viết là bóng tối
Những từ như “Giả thiết” vẫn đan xen
“Định luật” kia, “Định luật” nọ ghi chen
Tại sao “Luật”? Rủi may lẽ nào Luật!

Con chẳng phải giỏi giang nhà học thuật
Xin nhường lời tranh biện những chuyên gia
Nhưng vì lòng rung động trước Bao-la
Xin cảm mến, tri ân đời nhân thế

“Đạo” của con, một “Con Người”(**) cụ thể
Vượt muôn người từng sống giữa dương gian
Nói dù hay, thuyết có tuyệt cao ngàn
Cái chết đến, sẽ hư vô mờ mịt!

Con sinh đến, may chưa là gà, vịt
Còn được làm con Chúa rất cao sang
Một đời vui ân điển phúc thiên đàng
Dâng về Chúa, bài Tế thi tôn kính.

**********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Khoa học gia Stephan Hawking
(**) Chúa Giê-su



THƠ: ĐỪNG VÔ CẢM





 Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 26 Thường Niên C

ĐỪNG VÔ CẢM

Dụ ngôn kể, Phú-hộ, kìa giàu có
Yến tiệc đầy ngày bữa chán chê no
Hành-khất kia bụng đói gối phải bò
Mong chút vụn gầm bàn hòng đỡ dạ

Và cái chết phân ly người đôi ngã
Một lên trời một âm phủ chia xa!
Trần thế vui, nhưng chẳng phải là nhà
Và nén bạc(*), ân ban, đừng tự mãn

Ai khao khát công bằng đừng chán nản
Khát vọng nào là khát vọng vu vơ?
Hãy vững tin dù chỉ chút lờ mờ
Thời gian có, thì vĩnh hằng phải có

Gương vô cảm Phú-hộ kia còn đó
Chỉ biết mình, mà bỏ mặc tha nhân
Của dư thừa, nào đâu của thiết thân
Ôi ích kỷ, Chúa xem là độc ác!

Đời, muôn sự Chúa ân ban bát ngát
Hễ là chung, đừng mong chiếm riêng tư
Sẻ chia đi như Chúa đã nhân từ
Mưa nắng đó, khí trời kia, vô tận!

Có cái gì của ta mà không nhận
Người quản gia trung tín sẽ cho đi
Đời trần gian, ai đó cũng một thì
Rồi cát bụi, ra đi về tay trắng

Đừng như gió tan bay vào mưa nắng
Lời dạy Ngài xin mau mắn vâng theo
Sống quan tâm chia sớt kiếp khổ nghèo
Ngày nhắm mắt tươi nụ cười giã biệt.

***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Dụ ngôn những nén bạc


THƠ: TIẾN HÓA & NGẪM ĐỜI NGHỊCH LÝ




               
         
TIẾN HÓA

Người ta dạy thuyết diệu kỳ, Tiến Hóa
Từ đơn bào thăng tiến mãi: Huyền siêu!
Bao chủng loài đầy mặt đất phong nhiêu
Cây Sự sống sum xuê cành muôn vẻ

Các chủng loài giao thoa và phân rẽ
Theo tiến trình luật “Chọn lọc Tự Nhiên”
Để sinh tồn, thì “Thích ứng” ưu tiên
Và “Tiến hóa” là “Tự nhiên” thế đấy

Từ kết quả điều tra và mắt thấy
Khẳng định rằng “Tự nhiên” chính “Nguyên nhân”
Không Hóa Công, Chẳng Thiên Chúa, chẳng Thần
Và trên đỉnh ngọn cây, thằng “Người” ngự

“Tự nhiên” thế bao trùm lên mọi sự
Có khả năng và minh mẫn tuyệt luân
Cả thằng “Người” phải bái gối phục tuân
“Tự nhiên” thế lẽ đâu lại vô trí?

Thằng “Người” tưởng đỉnh ngọn mình hết ý
Nhưng “Tự nhiên” sẽ “Tiến hóa” hay hơn
Rồi sẽ ra một nhánh mới, quỷ hờn
Kiểu như thể “Ngoài hành tinh”, ai biết!

Từ con “Khỉ” hóa nên “Người”, ưu việt!
Nên sẽ còn tiến hóa mãi không thôi
Nhánh “Người” đây rồi sẽ lúc suy đồi
Được “Nhánh mới” chăn nuôi làm gia súc

Chỉ là “Thuyết” vì vẫn chưa thuyết phục
Bao năm rồi khiếm khuyết vẫn nguyên si
Như “Big Bang” như bao thuyết lạ kỳ
“Thuyết” là “Thuyết” lẽ đâu là chân lý

Nếu “Tiến hóa” bởi cội nguồn “Thượng-trí”(*)
Từ “Nguyên nhân”(*) ngoài tất cả nguyên nhân
“Đấng”(*) làm cho cả vũ trụ xoay vần
“Tiến hóa” ấy, con cúi mình suy phục

“Cha hằng vẫn làm việc luôn mọi lúc”(**)
Làm sáng lên “Tiến hóa” suốt bao năm
“Kìa lũ chim chẳng gieo gặt…chuyên chăm
Cha nuôi chúng…”(**) đây chính là “Thích ứng”

Xin thẳm sâu tạ ân tình Linh hứng
Vinh danh về Một Thiên Chúa Ba Ngôi
Ngàn lời ca chúc tụng Chúa trên môi
Đấng sáng tạo muôn kỳ công huyền diệu.

****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Thiên Chúa, Tạo Hóa
(**) Lời Chúa Giê-su dạy..




NGẪM ĐỜI NGHỊCH LÝ

Ngẫm đời nghịch lý, lạ thay
Thầy vừa nằm xuống, xa bay môn đồ
Canh phòng cẩn mật ngôi mồ
Lũ người giết Chúa ra vô hầm hè!
Đoàn con nay vẫn, éo le
Xem ngày, coi bói kiêng dè chi đâu
Đang khi kẻ ngoại nhiệm mầu
La Vang, Trà Kiệu, khấu đầu xin ơn!
Gần chùa, Bụt cũng xem lờn
Hay là Chúa cũng chẳng hơn Thầy, Bà(*)..

Ngậm ngùi xin Chúa thứ tha
Thêm Tin, Cậy, Mến hoan ca đường dài.

*************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Bà đồng, thầy bói







THƠ: THIÊN ĐÀNG LÀ CHÍNH LÒNG CHA




 Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 24 Thường Niên C

THIÊN ĐÀNG LÀ CHÍNH LÒNG CHA

Con chiên lạc giữa hoang sơ
Đồng xu rớt mất ngẩn ngơ soi tìm
Con hư nhức nhối trong tim
Để Cha quạnh quẽ ngóng chim cuối trời…

Dụ ngôn tình Chúa cao vời
Dễ đâu diễn tả mấy lời mà xong
Tình như duy nhất trông mong
Bỏ quên chín chín(*) long đong tìm về
Tình bao trân quý say mê
Đèn soi đuốc kiếm não nề tâm tư
Tình là phụ tử nhân từ
Bao dung chẳng chút ngần ngừ thứ tha…

Dụ ngôn tình Chúa bao la
Tình như thế nọ tình là thế kia
Con nghe nước mắt đầm đìa
Bao năm dại dột cách lìa tình sâu
Về đây bên gối gục đầu
Thiên đàng là chính nhiệm mầu lòng Cha.

***********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) 99 con chiên


THƠ: CHIÊU SINH ĐÚNG KIỂU






 Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 23 Thường Niên C

CHIÊU SINH ĐÚNG KIỂU

Chiêu sinh lạ nhất là Thầy
Mị dân đời thuở thế nầy, không ai!
Không bày danh vọng tiền tài
Chẳng lời ngon ngọt mồi chài môn sinh
Thẳng thừng đòi hỏi bỏ mình
Hằng ngày vác lấy khổ hình mà theo
Vẽ ra một cuộc cheo leo
Thân nhân cũng bỏ khó nghèo cũng cam
Chiêu sinh thế đấy, ai ham?
Mị dân đến vậy ai kham hở trời!
Hai ngàn năm lẻ dòng đời
Trùng trùng lớp lớp đáp lời Thiên-sư
Mà theo hết cả tâm tư
Mà theo háo hức, theo như chưa từng..

Chiêu sinh đúng kiểu…Tin Mừng!
Mị dân ngược ngạo, tưng bừng ghi danh.

********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng