THƠ: CÓ NGƯỜI-NHÂN-HẬU



CÓ NGƯỜI-NHÂN-HẬU

Hồn con chờ chết bên đàng
Có Người-Nhân-Hậu dịu dàng quan tâm
Cung thương một nốt lặng trầm
Xót lòng vực kẻ lạc lầm mê si

Đồng xu rớt mất đáng gì
Con chiên lạc mất cũng thì, thì thôi
Đèn soi đuốc đốt bồi hồi
Dặm dài hoang mạc lũng đồi quên thân!

Trần gian đầy cả hồng ân
Trời cao đất thấp đã gần hết xa
Tình-Yêu: Hai chữ đậm đà
Thiên đàng, hạ giới mặn mà xiết bao

Ôi, Người-Nhân-Hậu ngọt ngào
Tìm con vực dậy dạt dào yêu thương
Để con được sống phi thường
Khi đang chờ chết bên đường năm xưa.

**************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng