THƠ ĐẠO: QUÊ HƯƠNG THƯỢNG ĐẾ






     QUÊ HƯƠNG THƯỢNG ĐẾ



 Con muốn về thăm quê hương Thượng Đế(*)
Dào dạt sóng lòng mâu thuẫn buồn vui
Ba mươi ba năm Thượng Đế làm người
Quê hương ấy là tâm tư, máu thịt.

Con trước hết sẽ về nơi sinh quán
Bê-lem nghèo tìm máng cỏ năm xưa
Vẳng đêm đông nghe tiếng khóc chào đời
Nơi hôi thối tối tăm chuồng súc vật.

Con sẽ về tắt ngang Na-gia-rét
Mà bỏ qua Ai Cập quá xa xôi
Xưởng mộc xưa nhện chăng kín bụi mờ
Cây thước cũ, lưỡi cưa mòn han rỉ.

Gian nhà bé vẹo xiêu theo năm tháng
Lối đi buồn sỏi đá cũng chơ vơ
Làng xóm quen thời cuộc đã điêu tàn
Bao ly tán cố nhân giờ thiên cổ.

Ông Thợ Già(**) cỏ hoang tàn trên mộ
Khóm huệ thơm thầm lặng nép khiêm cung
Ba mươi năm Thượng Đế học nơi này
Con đứng lặng mặc hai hàng nước mắt.

Dòng Hòa Giang êm đềm xuôi con nước
Thượng Đế trầm mình như một hối nhân
Hoang địa mênh mông, sỏi đá lạnh lùng
Thượng Đế đói bốn mươi ngày, mệt lả!

Theo dấu chân, con ngược xuôi nam bắc
Khi hội đường lúc làng mạc xa xôi
Cây vả khô trơ trọi vẫn ven đường
Vườn nho mọng chuyện dụ ngôn còn nhớ.

Giếng Gia-cóp làng Sa-ma-ri cũ
Chỗ Người ngồi xin nước uống năm xưa
Tiệc Ca-na hàng chum đá rêu mờ
Và trên đỉnh Ta-bo còn vương vấn.

 
Bết-xai-đa, Kho-ra-din ngày ấy
Chúa nặng lời cùng Ca-phác-na-um
Biển Hồ luôn mang giông bão bất ngờ
Đầy chân chất Ga-li-lê muôn thuở.

Bê-tha-ni-a đơn sơ thân thiện
Đã bao lần Thượng Đế đến nghỉ chân
Giê-ri-khô trù phú cũng điêu tàn
Chân bước mỏi Em-mau khi trời tối.

Giê-ru-sa-lem đây thành Vua Cả
Nước mắt nào Thượng Đế khóc thương ngươi
Đền thánh xưa bao lộng lẫy uy hùng
Giờ đẫm lệ nơi bức tường than khóc.

Con sẽ đến Vườn Dầu trong đêm tối
Để lặng nghe tiếng nài nẳng canh khuya
Giọt mồ hôi hòa lẫn máu nặng sầu
Và thấm thía cô đơn giờ hấp hối.

Giữa trưa hè con đi đàng thương khó
Lên ngọn đồi gọi “Cái Sọ” đau thương
Đứng dưới chân cây Thập Tự nhục hình
Và để mặc lệ hàng hàng thống hối.

Ôi Thượng Đế đã một lần xuống thế
Sống không nhà chết nhờ mả, thê lương
Ít-ra-en con thấy đá đầy đường
Sao hòn đá gối đầu Người chẳng có!

Thượng Đế hỡi quê hương Người máu lửa
Không một ngày tiếng súng lặng im hơi
Con đã yêu, con yêu cả lối về
Quê hương ấy, ôi quê hương Thượng Đế.
   --------------------------------------
       Giu se Nguyễn văn Sướng
(*) Thượng Đế làm Người là Chúa Giê-su
(**) Thánh Giu-se