THƠ: ĐẦU XUÂN ĐẠI DỊCH & YÊU LÀ TẬN THIỆN



ĐẦU XUÂN ĐẠI DỊCH

Đầu xuân, đại dịch(*), thật buồn!
Căn nguyên bởi Tội cội nguồn Tổ Tông
Tội chồng chất tội, buồn không
Thỏa thuê hưởng thụ thả rông cuộc đời

Hôn nhân đồng giới, trời ơi
Phá thai thành luật...kể Trời bằng vung!
Phải chăng thời đại cuối cùng?
Thiên tai nhân họa trùng trùng bủa vây

Đâu đâu cũng thấy xưng thầy
Chẳng ai đấm ngực tội nầy tại tôi!
Đầu xuân, đại dịch(*), than ôi
Hoang mang, lo lắng, xuân trôi muộn phiền

Bao la lòng Chúa nhân hiền
Quyền năng Đức Chúa vô biên cao vời
Xót thương nhân loại chơi vơi
Hồng ân tuôn đổ ơn Trời thứ tha

Để mùa xuân mãi hoan ca
Trần gian vui hưởng tình Cha Thiên đình
Đường trần nhẹ bước quang minh
Đợi chờ ân thưởng hiển vinh muôn đời.

*******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Đại dịch Corona Virus 

YÊU LÀ TẬN THIỆN

Luật dùng phù trợ con người
Dữ-Lành phân biệt, sáng tươi cuộc đời
Luật không nệ luật, tuyệt vời
Lương tâm là luật của Trời khắc ghi

Đường lành ngay chính bước đi
Luật trong tâm khảm huyền vi vẹn toàn
Từ trong tâm trí đã ngoan
Công bằng bác ái hân hoan thế trần

Kìa xem, Lời Chúa ân cần:
“Phần Ta, Ta bảo...” thập phần quang minh
Tận trong sâu thẳm là tình
Yêu người là chính yêu mình, thế thôi

Trong tâm ước muốn sinh sôi
Ngoài thành hành động nên “Tôi”, còn gì
Ngày ngày Lời Chúa tu vi
 Lương tâm thánh thiện sợ chi thế trần 

Có thì nói có, lần khân
Thề gian chứng dối ác thần chẳng sai
Luật, thì cũng chỉ sơ sài
Yêu là tận thiện xin ai tỏ tường.

**************
                         Giu-se Nguyễn Văn Sướng