THƠ: CAO VỜI HIỂN LINH



 CAO VỜI HIỂN LINH

Ba nhà Đạo sĩ phương Đông
Một ngôi Sao lạ thinh không dẫn đường
Ba đường nẻo bỗng một phương
Bê-lem khiêm hạ phi thường chi đây

Một Hang thừa gió lạnh đầy
Có chi mà cả ba Thầy cất công
Trơ vơ hoang vắng giữa đồng
Nỉ non trùng dế mênh mông sao trời

Ngôi sao lạ chiếu ngời ngời
Hai Thân, một Bé(*) cao vời hiển linh
Trần gian tỏ rạng bình minh
“Vinh Danh Thiên Chúa, an bình chúng nhân”

Trời nghiêng xuống Đất, ân cần
Hóa thân nhục thể hồng ân tràn trề
Cơ hàn chịu lấy khinh chê
Tỏ cho nhân thế vẹn bề Tình Yêu

Tỏ cho nhân thế mọi điều
Cung lòng Tạo Hóa mỹ miều ngàn cao
Hiển linh tỏ lộ ngọt ngào
Chúa yêu trần thế xiết bao nhiệm mầu

Hiển linh bao quản dãi dầu
Tỏ muôn bí nhiệm cao sâu từ rày
Trần gian tiệc cưới vui say
Vì ơn Cứu độ đến thay tội trần.

********** 
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Thánh Giu-se, Đức Maria và Hài nhi Giê-su