THƠ: TA KHÁT. CHÚA “XIN VÂNG”. CHỨNG NHÂN ĐẶC BIỆT. THEO VÌ CHÍNH CHÚA.






TA KHÁT.


Gió lồng lộng đồi cao chiều nóng gắt
Lũ mây ngàn gió cuốn bặt phương nao
Nắng chói chang nung giọng mãi thều thào
Còn thê thảm tiếng van nài “Ta khát!”

Một chút giấm nặc nồng mùi chua chát
Những linh hồn ghẻ lạnh với Thương Yêu
Những đam mê mù quáng dại dột liều
Những kiêu ngạo hợm mình trong lối chết

Một chút giấm mỉa mai người yếu mệt
Đẩy tận cùng độc ác đến vô luân
Hung thành tâm tàn quen tánh đã thuần
Buồn, buồn quá một đời chưa hối cải!

Một chút nước từ nay dành sửa lại
An ủi người cơn túng quẫn đau thương
Một chút mây, một chút gió tầm thường
Dịu cơn khát đã hằng thiên niên kỷ

Chiều xuống chậm vọng buồn lời van vỉ
Giọt nào trầm rơi đục xuống con tim
Tiếng kêu thương “Ta khát” đã lặng chìm
Hoang vu phủ ngập ngừng màu tím biếc.

***********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



CHÚA “XIN VÂNG”

Đâu phải Mẹ “Xin vâng” xưa, Mẹ nhỉ?
Khi Sứ thần lóng ngóng đứng chôn chân
Khi hành tinh như chẳng dám xoay vần:
Là Thiên Chúa “Xin vâng” chờ ý Mẹ!

Đâu phải con thốt “Xin vâng” gượng nhẹ
Sau bao ngày chiến đấu với hoang mang
Sau những đêm trằn trọc đến võ vàng:
Chính Chúa đã “Xin vâng” chờ con chọn!

Ôi, Thiên Chúa cao sang tìm hèn mọn
Và nhiệm mầu khi chọn lấy đơn sơ
Đấng quyền uy nhẫn nại mãi đợi chờ
Chờ, chờ mãi như kẻ hèn, nhịn nhục!

Nghịch lý thay khi Hóa Công lụy phục
Ngỡ ngàng thay Một Thiên Chúa “Xin vâng”
Sa-tan xưa nhào xuống đáy địa tầng
Cho huyền nhiệm mênh mông mờ vũ trụ.

Mẫu “Tế thi” mới hoài không hề cũ
Áng văn huyền ngây ngất cõi Thiên cung
Khiến trăng sao run rẩy giữa ngàn trùng:
Bài học lạ “Xin vâng” từ Thiên Chúa.

********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



CHỨNG NHÂN ĐẶC BIỆT


Ông bỡ ngỡ suốt từ đầu bản án
Cuộc tử hình người tội phạm Giê-su
Có gì như tia chớp xé mây mù
Mơ hồ lắm nhưng khiến ông khẳng định

Chức quan cai, ông điều hành toán lính
Đóng đinh nhiều tội phạm đã lâu nay
Chưa từng ai vượt trỗi như người này
Ông cứ đứng tự hỏi mình, sao thế?

Thường tội nhân sẽ kêu la kể lể
Sẽ nghiến răng nguyền rủa khắp nhân gian
Sẽ oán than bộc lộ hết quậy càn
Dù có chết không đành lòng chịu phục

Sao Ông này lại hiền lành nhịn nhục
Sao thứ tha với tất cả khoan dung
Giữa đớn đau ngàn khốn khổ cực cùng:
“Con người này thật là Người-công-chính”

“Ông ấy là Con-Chúa-Trời quyền bính”..
Lòng buồn rầu ông đấm ngực ăn năn
Lần đầu tiên lòng đau nhức vết hằn
Cũng lần đầu, ông: Chứng nhân đặc biệt.

********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THEO VÌ CHÍNH CHÚA

Chúa đến hiền lành
Bức tranh Cứu thế
Hô-sa-na vạn tuế
Chỉ là chúc tụng bọt bèo!

Dân Chúa đi theo
Hò reo sốt sắng
Hô-sa-na vạn thắng
Đầu môi cho Đấng nhân Danh..

Tình người tráo trở
Dở dở ương ương
Hôm nay với Chúa trên đường
Ngày mai trở mặt luân thường đảo điên

Cho con theo Chúa nhân hiền
Theo vì chính Chúa, trung kiên trọn đời.

**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




THƠ: Ừ, TRỞ LẠI






Ừ, TRỞ LẠI


Có tiếng vọng rất xưa…mùa tím gọi
Sao chưa về còn quanh quẩn chi đây
Chốn khách lưu từ lạc bước vơi đầy
Nghoảnh nhìn lại, mịt mù quê xa cũ

Chiều xuống chậm cho mây ngàn vần vũ
Ngọn cây buồn nào níu nắng trên cao
Vẳng xa buông chuông huyền ảo ngọt ngào
Hồn chùng xuống tím lịm mùa trở lại

Bước hoang đàng thêm một mùa dột dại
Phù vân chồng phù vân đấy phù vân
Lắng trong tâm nhẹ tiếng thở bần thần
Ừ, trở lại, kẻo đêm về bất chợt

Cuộc trần giờ xem chừng nghe hời hợt
Tiếng gọi nào giục giã mãi bên tai
Trở về thôi chi lần lữa miệt mài
Giọt hoang tím thương trầm đầy điệp khúc

Tím dịu mùa quay đầu mùa hồi phục
Mùa trở về với trong trắng tinh khôi
Mùa rất xưa mùa sâu lắng bồi hồi
Ừ, trở lại, tím loang mùa trở lại.

****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: KHI NẮNG TẮT







KHI NẮNG TẮT


Thấy trong gương bèo nhèo khuôn mặt lạ
Tóc điểm tiêu, râu nhuộm muối, sáng nay
Cũng chẳng lâu, rồi sẽ chóng một ngày
Khuôn mặt ấy lồng khung nhìn vô cảm

Chỉ là khoảng thời gian nơi cõi tạm
Nước qua cầu mây viễn xứ mênh mang
Nghĩa gì đâu mà bối rối ngỡ ngàng
Khi nắng tắt chiều buồn ngày chấm tận

Đến rồi đi sao lòng còn vướng bận
Một thuở hèn giữa muôn thuở dương gian
Trời vẫn xanh chim vẫn hót mây ngàn
Vẫn tấp nập ngựa xe đời nhộn nhịp

Ba vạn sáu nghìn ngày thời một dịp
Hãy để lòng thanh thản lúc ra đi
Tham sân si mang cũng chẳng được gì
Nghìn năm để tiếng đời thành phẫn hận

Cười giã biệt khóc chào đời lận đận
Người trở về với nguyên ủy tinh khôi
Nghe rất xưa gọi sâu lắng bồi hồi
Về, về nhé giữa muôn trùng huyền nhiệm.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




THƠ: MẸ MỆT








MẸ MỆT

Mẹ mệt từng giờ
Ngày lại ngày tăng mãi
Bóng Tử thần như lởn vởn quanh đây
Những cơn đau thêm
Hành hạ tấm thân gầy
Như hấp hối kéo dài chua xót quá

Nắng chẳng còn gì
Đêm lại chưa về, nhập nhoạng
Hoa rũ tàn còn đeo đẳng mong manh
Xin một lần thôi
Với cả tấm lòng thành
Đừng gió nhẹ khi tim đèn lặng lờ ngún khói

Có những đợi chờ
Nặng nề u uất
Những nhạt nhòa hình khối lặng câm
Không nói ra
Mà mẹ con đều hiểu đã cận kề
Chút vĩnh cửu, chút hư vô, mầu nhiệm

Xin Tình-yêu-tinh-khôi dịu dàng ngự xuống
Cửa nhiệm huyền xin rộng mở thênh thang
Xin Đức tin bừng chói lọi huy hoàng
Đưa tro bụi mọn hèn vào linh thiêng vĩnh cửu

******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: XIN THÁNH CẢ GIU-SE.






XIN THÁNH CẢ GIU-SE.


Vợ không phải vợ, Con không con
Thánh thất đảm đương cuộc sống còn
Biển thế ba đào đường tất tả
Đời trần sóng cả lối chon von
Vững chèo chính trực lòng kiên vững
Bền lái công bình dạ sắt son
Thánh Cả Giu-se xin nguyện giúp
Chúng con theo Chúa bước vuông tròn.

****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

THƠ: ĐỪNG CHỐI TỪ ÁNH SÁNG



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY NĂM B



ĐỪNG CHỐI TỪ ÁNH SÁNG


“Mô-sê giương rắn thế nào
Con Người cũng thế treo cao cho đời
Tình yêu Thiên Chúa vợi vời
Trao ban nhân loại Con Trời dấu yêu
Ai tin sống mãi huyền siêu
Chẳng tin, án chết nhận liều diệt vong
Thế gian Ánh Sáng nào mong
Vì công việc họ lòng vòng xấu xa
Chuộng yêu bóng tối quỷ ma.
Phàm ai Sự Thật thiết tha sớm chiều
Đến cùng Ánh Sáng huyền siêu
Để thiên hạ thấy tin yêu họ làm…”

Những lòng độc dữ gian tham
Chối từ Ánh Sáng siêu phàm khắp nơi
Kẻo khi tăm tối cuộc đời
Phơi bày mặt thật tơi bời hổ ngươi
Nhưng thà xấu hổ, làm người
Còn hơn lốt thú mười mươi thấp hèn
Rồi ra chung cuộc bon chen
Tối tăm Ánh Sáng, mực đèn, vàng thau
Đời đời hư mất đớn đau
Đôi dòng to nhỏ trao nhau thật lòng.

******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




THƠ: TÌM LẠI TINH KHÔI







TÌM LẠI TINH KHÔI

Đàn ai thong thả vọng buồn
Chiều về nhắc nhở cội nguồn thiết tha
Đời lăn đã mỏi cạn đà
Bâng khuâng nghoảnh lại trầm kha tội đồ
Phù vân đỏ thẫm hư vô
Thoảng bay theo gió mơ hồ về đâu
Vẳng nghe tiếng gọi hồi đầu
Về thôi, một thuở dãi dầu hỡi ôi
Tím màu trăn trở bồi hồi
Trở về tìm lại tinh khôi đời mình.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: ĐỀN THỜ THÂN THỂ





  THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT III MÙA CHAY NĂM B




ĐỀN THỜ THÂN THỂ

“..Đền thờ, ngươi cứ phá đi
Ba ngày dựng lại tức thì cho xem..”

Đền thờ đâu chỉ Sa-lem (*)
Đền thờ còn chính anh em, nhiệm mầu
Sống sao cho xứng Cao Sâu
Xứng nơi thờ phượng nguyện cầu linh thiêng
Đừng hang trộm cướp ngả nghiêng
Buôn Thần bán Thánh chẳng kiềng nể chi
Kìa cơn giận Thánh oai nghi
Nặng “Lời” một thuở khắc ghi ngàn đời.

Đền thờ thân thể cao vời
Dành riêng Chúa cả đất trời cao sang
Đèn soi muối ướp rỡ ràng
Ngày sau vinh hiển thiên đàng muôn năm

**********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Đền Thờ Giê-ru-sa-lem