TIN MỪNG CHUYỂN THƠ (Giu-se Nguyễn Văn Sướng)


         TIN MỪNG THEO THÁNH GIO-AN


                    CHƯƠNG 8.
 








1. Giê-su lên núi Ô-liu
2. Bình minh, trở lại Đền Thờ với dân
Và Người giảng dạy ân cần
3. Kinh-sư, Biệt-phái đích thân điệu về
Một người phụ nữ não nề
Quả tang phạm tội ê chề với trai
Họ lôi đến trước mặt Ngài:
4. "Thưa Thầy, chị nọ công khai ngoại tình
Quả tang bắt được thình lình
5. Mô-sê luật dạy nhục hình đá đôi(ném)
Xin Thầy chỉ dạy chúng tôi"
6. Họ nhằm thử Chúa để rồi cáo gian
Giê-su buồn bực vô vàn
Viết hoài trên đất nài van tình người
7. Nhưng vì họ cứ trêu ngươi
Hỏi cùng bức tận nên Người ngẩng lên:
"Các ngươi, ai sạch tội đền
Ném viên đá trước lên trên chị này"
8. Rồi Người cúi viết chua cay
9. Thẹn thùng họ bỏ đi ngay một lèo
Cao niên lủi trước kéo theo
Trung niên, trẻ tuổi như mèo cụt đuôi
Chỉ còn Chúa giữa hiện trường
Và người phụ nữ vẫn đương ngại ngần
10. Ngước lên, Chúa hỏi ân cần:
"Mọi người đâu cả, xử phân thế nào
Không ai kết án chị sao?"
11. "Thưa Ngài, chẳng có người nào xử tôi"
Giê-su bảo chị: "Phần tôi
Cũng không kết án nhớ thôi từ rày
Chị đừng phạm tội, chừa ngay"
12. Giê-su lại nói điều này cùng dân:
"Ta là ánh sáng thế nhân
Theo Ta không phải bước lần bóng đêm
Nhưng được ánh sáng sống thêm"
13. Vậy người Biệt-phái nói cùng Giê-su:
"Ông làm chứng chính cho mình
Nên lời chứng ấy thật tình không hay"
14. Chúa rằng: "Tôi chứng tôi nay
Thì lời chứng ấy thật tày công minh
Vì tôi tự biết chính mình
Từ đâu mà đến, lộ trình đi đâu
Các ông chẳng biết đuôi đầu
Tôi từ đâu đến ngõ hầu sẽ đi
15. Các ông đoán xét ra gì
Phần tôi chẳng đoán xét chi người trần
16. Nếu tôi xét đoán ân cần
Thì điều đoán xét trăm phần công minh
Vì tôi không chỉ một mình
Tôi và Đấng đã sai mình, chứng chung
17. Trong lề luật có chép cùng
Hai người chứng thật, chứng dùng quang minh
18. Tự tôi làm chứng cho mình
Và Cha, Đấng đã sai mình cao sâu"
19. Họ liền hỏi: "Cha ông đâu?"
Giê-su đáp trả thâm sâu: "Các người
Về tôi, chẳng biết mười mươi
Nên không biết được Cha, Người trên cao
Nếu về tôi biết chút nào
Thì rồi cũng biết ngọt ngào về Cha"
20. Lời này nói với người ta
Không gian giảng dạy chính là đền thiêng
Gần nơi dâng cúng thùng tiền
Thế mà chẳng có xích xiềng công sai
Bởi vì chưa đến giờ Ngài
21. Giê-su lại nói: "Đường dài tôi đi
Các ông sẽ kiếm, ích gì
Sẽ mang tội lỗi chết vì kiêu sa
Tôi đi, không thể đến mà"
22. Người Do Thái nói: "Thế là làm sao?
Ông đi tự tử nên chào:
Nơi tôi đi các ông nào đến chăng?"
23. "Các ông hạ giới đăng đăng
Còn tôi, thượng giới vĩnh hằng đôi nơi
Các ông thuộc thế gian đời
Còn tôi không thuộc đổi dời thế gian
24. Tôi từng nói: Các ông mang
Tội mình mà chết vì đàng cứng tin
Là Tôi-Hằng-hữu, chẳng nhìn!
Các ông sẽ chết bởi vin tội mình"
25. Họ liền hỏi: "Ông là Ai?"
Giê-su khẳng định: "Lời dài mới nghe
Hoàn toàn chính xác chẳng đe
26. Nhiều điều phải nói nhắn nhe các người
Đấng sai tôi thật mười mươi
Còn tôi chỉ nói điều Người dạy ban"
27. Họ không hiểu điều Người bàn
Về Cha, cho họ bình an đời đời
28. Giê-su bảo họ: "Nhớ lời:
Con Người khi đã giữa trời giương cao
Bấy giờ ông hiểu thế nào
Là Tôi-Hằng-Hữu, thế nào khi tôi
Chẳng làm bất cứ tự tôi
Nhưng Cha dạy bảo nghe rồi sâu xa
Thì tôi chân thật nói ra
29. Đấng sai Ta ở với Ta, yêu chiều
Người không để Ta cô liêu
Vì Ta hằng thực thi điều Người mong"
30. Nghe lời Giê-su nói xong
Nhiều người bội phục trong lòng mà tin
31. Giê-su nói những người tin:
"Các ông ở lại giữ gìn lời Ta
Các ông thật môn đệ Ta
32. Các ông, sự thật biết và cậy trông
Sự thật giải phóng các ông"
33. Họ thưa: "Dòng dõi chính tông
Áp-ra-ham tổ phụ không tôi đòi
Sao cần giải phóng hẳn hoi?"
34. Giê-su khẳng định: "Thật nòi nô nhân
Hễ ai phạm tội vào thân
35. Mà nô lệ chẳng có phần tại gia
Con mới được ở trong nhà
36. Nếu Con giải phóng thoát ra xích xiềng
Các ông thật tự do thiêng!
37. Các ông tôi biết con riêng thuộc dòng
Áp-ra-ham vẫn hoài mong
Các ngươi tìm cách để hòng giết Ta
Lời Ta chẳng thấm lòng tà
38. Phần Ta nói thấy nơi Cha việc gì
Các ông làm những việc chi
Đã nghe cha chú rầm rì nói ra"
39. Đồng thanh họ cất bài ca:
"Áp-ra-ham chính là cha mọi người"
"Các ngươi nếu con của người
Hẳn ngươi làm những việc người làm thôi
40. Thế mà tìm cách giết tôi
Là Người nói thật từ Ngôi Cao Vời 
Điều tôi nghe biết Chúa Trời.
Áp-ra-ham chẳng dư hơi mà làm
41. Các ông ba láp, ba xàm
Gương cha ông cũ nhúng chàm tội loang".
"Chúng tôi không phải con hoang
Chúng tôi nghiêm chỉnh đàng hoàng một Cha
Chính là Thiên Chúa cao xa".
42. Giê-su bảo: "Nếu Chúa là Cha ngươi
Các ngươi sẽ yêu Ta mười
Vì Ta phát xuất từ Người mà ra
Bởi Người, Ta đến sâu xa
Chứ không đến bởi tự Ta lộng quyền
Chính Người sai Ta nhiệm huyền
43. Tại sao lối nói tinh tuyền của Ta
Các ông chẳng hiểu, đấy là
Các ông không thể nghe Ta nói mà!
44. Cha các ông là quỷ ma
Các ông làm những điều mà nó ưng
Từ đầu nó sát nhân từng
Không phe sự thật vì chưng rõ ràng
Trong lòng sự thật chẳng mang
Nó: khi nói dối là đang theo đàng
Căn nguyên bản tính dối gian
Bởi nó là kẻ dối gian cầm đầu
Là cha gian dối Vực Sâu
45. Chính Ta sự thật khởi đầu nói ra
Các ngươi không có tin Ta
46. Ai minh chứng được là Ta tội gì
Vậy Ta nếu nói thật thì
Các ông sao chẳng tin gì nơi Ta
47. Ai thuộc về Thiên Chúa Cha
Nghe lời Thiên Chúa phán ra vui mừng
Các ông không nghe bởi chưng
Các ông không thuộc dân cưng Chúa mà"
48. Họ rằng: "chẳng đúng sao ta?
Sa-ma-ri, Qủy ám là chính ông!"
49. Giê-su bảo với đám đông:
"Tôi không bị quỷ âm công ám mà
Nhưng tôi tôn kính Chúa Cha
Các ông tìm cách để mà nhục tôi
50. Vinh quang không kiếm tự tôi
Vì chưng có Đấng giúp tôi kiếm tầm   
Người hằng xét xử công tâm
51. Lời tôi ai giữ thật tâm tôn thờ
Sẽ không phải chết bao giờ."
52. Người Do Thái nói: "Không ngờ ông ta
Chắc là quỷ ám sâu xa
Áp-ra-ham đã chết và sứ ngôn
Thế mà ông ấy đại ngôn:
Lời Ta ai giữ sinh tồn bất vong
53. Ông trọng hơn cha chúng tôi
Áp-ra-ham đấy hỡi ôi, lẽ nào
Mà Người đã chết từ nao
Cả ngôn sứ nữa ai nào hằng sinh
Là ai, ông tự coi mình?"
54. "Nếu tôi tự ý tôn vinh chính mình 
Vinh quang tôi cũng bất minh
Tôn vinh Ta: Đấng Công Bình, Cha Ta
Đấng mà các ông tụng ca
Xưng là Thiên Chúa, là Cha mọi người
55. Các ông không biết về Người
Còn Ta, Ta biết rõ Người mười mươi
Nếu Ta nói không biết Người
Thì là nói dối giống người các ngươi
Ta biết và giữ lời Người
56. Áp-ra-ham cha các ngươi vui mừng
Vì hy vọng thấy tưng bừng
Ngày Ta, ông thấy mà rưng rưng lòng".
57. Người Do Thái nói: "Đừng hòng
Đại ngôn khoác lác mà mong dọa người
Tuổi ông chưa được năm mươi
Áp-ra-ham, ông thấy người hay sao?"
58. Giê-su khẳng định: "Thưở nao
Áp-ra-ham lúc chưa chào đời thay
Thì Ta, Ta Hằng Hữu rày."
59. Họ liền lượm đá vung tay ném Ngài
Nhưng Giê-su lánh khỏi tai.(họa)
                      *
                  *       *
                                   (Còn tiếp)

THƠ ĐẠO: QUÊ HƯƠNG THƯỢNG ĐẾ






     QUÊ HƯƠNG THƯỢNG ĐẾ



 Con muốn về thăm quê hương Thượng Đế(*)
Dào dạt sóng lòng mâu thuẫn buồn vui
Ba mươi ba năm Thượng Đế làm người
Quê hương ấy là tâm tư, máu thịt.

Con trước hết sẽ về nơi sinh quán
Bê-lem nghèo tìm máng cỏ năm xưa
Vẳng đêm đông nghe tiếng khóc chào đời
Nơi hôi thối tối tăm chuồng súc vật.

Con sẽ về tắt ngang Na-gia-rét
Mà bỏ qua Ai Cập quá xa xôi
Xưởng mộc xưa nhện chăng kín bụi mờ
Cây thước cũ, lưỡi cưa mòn han rỉ.

Gian nhà bé vẹo xiêu theo năm tháng
Lối đi buồn sỏi đá cũng chơ vơ
Làng xóm quen thời cuộc đã điêu tàn
Bao ly tán cố nhân giờ thiên cổ.

Ông Thợ Già(**) cỏ hoang tàn trên mộ
Khóm huệ thơm thầm lặng nép khiêm cung
Ba mươi năm Thượng Đế học nơi này
Con đứng lặng mặc hai hàng nước mắt.

Dòng Hòa Giang êm đềm xuôi con nước
Thượng Đế trầm mình như một hối nhân
Hoang địa mênh mông, sỏi đá lạnh lùng
Thượng Đế đói bốn mươi ngày, mệt lả!

Theo dấu chân, con ngược xuôi nam bắc
Khi hội đường lúc làng mạc xa xôi
Cây vả khô trơ trọi vẫn ven đường
Vườn nho mọng chuyện dụ ngôn còn nhớ.

Giếng Gia-cóp làng Sa-ma-ri cũ
Chỗ Người ngồi xin nước uống năm xưa
Tiệc Ca-na hàng chum đá rêu mờ
Và trên đỉnh Ta-bo còn vương vấn.

 
Bết-xai-đa, Kho-ra-din ngày ấy
Chúa nặng lời cùng Ca-phác-na-um
Biển Hồ luôn mang giông bão bất ngờ
Đầy chân chất Ga-li-lê muôn thuở.

Bê-tha-ni-a đơn sơ thân thiện
Đã bao lần Thượng Đế đến nghỉ chân
Giê-ri-khô trù phú cũng điêu tàn
Chân bước mỏi Em-mau khi trời tối.

Giê-ru-sa-lem đây thành Vua Cả
Nước mắt nào Thượng Đế khóc thương ngươi
Đền thánh xưa bao lộng lẫy uy hùng
Giờ đẫm lệ nơi bức tường than khóc.

Con sẽ đến Vườn Dầu trong đêm tối
Để lặng nghe tiếng nài nẳng canh khuya
Giọt mồ hôi hòa lẫn máu nặng sầu
Và thấm thía cô đơn giờ hấp hối.

Giữa trưa hè con đi đàng thương khó
Lên ngọn đồi gọi “Cái Sọ” đau thương
Đứng dưới chân cây Thập Tự nhục hình
Và để mặc lệ hàng hàng thống hối.

Ôi Thượng Đế đã một lần xuống thế
Sống không nhà chết nhờ mả, thê lương
Ít-ra-en con thấy đá đầy đường
Sao hòn đá gối đầu Người chẳng có!

Thượng Đế hỡi quê hương Người máu lửa
Không một ngày tiếng súng lặng im hơi
Con đã yêu, con yêu cả lối về
Quê hương ấy, ôi quê hương Thượng Đế.
   --------------------------------------
       Giu se Nguyễn văn Sướng
(*) Thượng Đế làm Người là Chúa Giê-su
(**) Thánh Giu-se

TIN MỪNG CHUYỂN THƠ: (Giu-se Nguyễn văn Sướng)



    TIN MỪNG THEO THÁNH GIO-AN


            CHƯƠNG 7.
 











1. Ga-li-lê chốn quen thân
Người hay qua lại với dân chẳng nề
Nhưng ít lui tới Giu-đê
Vì nơi chốn ấy toan bề diệt tru
2. Lễ Lều Do Thái cận kề
Anh em Ngài đến bảo về Giu-đê:
"Bỏ đây mà đến Giu-đê
Để cho môn đệ thấy về việc anh
4. Vì không ai muốn vang danh
Lại đi hoạt động vô thanh âm thầm
Nếu ông điềm lạ đồn ầm
Tỏ cho thiên hạ cam tâm phục tùng"
5. Thật là anh em bất dung
Chỉ vì họ chẳng tin hung chi Người
6. Giê-su bảo họ: " Các ngươi 
 Lúc nào thời cũng thuận mười ra khơi
Nhưng thời tôi chưa đến nơi
7. Thế gian không thể ghét đời các anh
Nhưng tôi, nó ghét rành rành
Vì tôi chứng việc nó thành xấu xa
8. Các anh dự lễ nhẩn nha
Phần tôi tránh lễ này và không đi
Thời tôi chưa chín, hay gì!"
9. Ga-li-lê, Chúa thầm thì ở đây
10. Khi anh em đã đi rầy
Thì Ngài lặng lẽ gót giầy theo sau
11. Người Do Thái tìm hỏi nhau:
"Lễ này ông ấy lâu mau ở rày?"
12. Toàn dân bàn tán về "Thày"
Người thì: "Ông tốt!", kẻ rày: "Mị dân" 
13. Nhưng chẳng dám nói giữa dân
Sợ người Do Thái, thiệt thân, khốn mình
14. Giữa kỳ lễ, bỗng thình lình
Giê-su, Đền Thánh một mình giảng rao
15. Người Do Thái ngạc nhiên sao
"Ông này đã chẳng học cao, thế mà
Biện minh phân giải sâu xa!"
16. Đức Giê-su nói: "Chẳng là của tôi
Tôi không tự ý nói thôi
Đạo tôi do Đấng sai tôi đã truyền
17. Ai làm theo ý Chúa nguyền
Biết rằng đạo ấy uyên nguyên bởi Trời
Không do tôi tự rao lời
18. Hễ ai tự ý dạy lời cho dân
Thì tìm vinh quang bản thân
Ai tìm cho Đấng sai mình vinh quang
Là người chân thật đàng hoàng
Không gì bất chính huyênh hoang nơi người
19. Mô-sê ban luật các ngươi
Thế mà chẳng giữ luật Người đã ban
Sao tìm cách giết tôi càn?"
20. Dân cười: "Quỷ ám ông tràn hay sao
Có ai tìm giết ông nào?"
21. "Tôi làm một việc mà sao mọi người
Ngạc nhiên, xét nét nực cười
22. Mô-sê truyền cắt bì người nơi nơi
(Cắt bì tổ phụ truyền đời
Chứ không phát xuất từ thời Mô-sê)
Các ông sốt sắng chẳng nề
Cắt bì, Sa-bát không hề nghỉ ngơi
23. Ngày Sa-bát cắt bì thời
Để không lỗi luật truyền đời Mô-sê
Thì sao nổi giận nặng nề
Khi tôi chữa bệnh giải mê cho người
Vào ngày Sa-bát sáng tươi
Đừng nên xét đoán mười mươi bên ngoài
Công minh đoán xét nghiêm oai"
25. Bấy giờ những kẻ đoái hoài nhỏ to:
"Ông này chẳng thấy âu lo
Kìa bao nhiêu kẻ quanh co hại Ngài
26. Ông ta ăn nói công khai
Mà sao chẳng thấy một ai nói gì
Hay là hữu trách thấy chi
Nhận nhìn thật sự chính vì Ki-tô?
27. Xuất thân ông ấy biết rồi
Đấng Ki-tô đến thì thôi, mịt mờ!"
28. Vậy đang giảng dạy đền thờ
Giê-su lớn tiếng: "Các người biết ư?
Biết tôi xuất thân nữa ư?
Tôi đâu tự đến, nhưng từ Chúa Cha
Đấng chân thật đã sai Ta
Các ngươi đâu biết được Cha muôn người
29. Phần tôi thì tôi biết Người
Vì tôi đã đến từ Người cao xa
Chính Người là Đấng sai Ta"
30. Bấy giờ họ mới manh nha hại Người
Nhưng không có ai bắt Người
Vì giờ chưa đến nên Người chẳng sao
31. Dân tin, bàn tán xôn xao:
"Đấng Ki-tô đến lẽ nào hơn ông?
Ông này dấu lạ thần thông"
32. Nghe dân bàn tán Người không ngớt lời
Nên bè Biệt Phái rối bời
Họp cùng Thượng Tế cho vời vệ binh
Quyết tâm bắt Chúa thật tình
33. Vậy Giê-su nói: "Quả tình chẳng lâu
Ở cùng các ông nữa đâu
Rồi tôi đi đến chầu hầu cùng Cha
34. Các ông vất vả tìm Ta
Nhưng không gặp được nơi Ta ở vì
Các ông không thể làm chi"
35. Người Do Thái lại xầm xì: "Ông ta
Phải chăng sắp sửa đi xa?
Sống ngoài hải ngoại hay là giảng rao
Cho người Hy Lạp kiều bào
36. Ông ta muốn nói ra sao mà rằng:
Tìm Ta sẽ chẳng gặp chăng
Và không đến chỗ Ta hằng ở đâu!"
37. Vậy hôm bế mạc Lễ Lều
Là ngày trọng nhất Chúa kêu lớn rằng:
38. "Ai khát hãy đến với Ta
Ai tin hãy đến uống và thỏa thuê
Thánh Kinh đã chép đề huề:
Từ lòng Người nước tràn trề, hằng sinh"
39. Ý Ngài nói về Thánh Linh
Kẻ tin sẽ nhận, hiện tình vẫn chưa
Vì Ngài chưa được tôn vinh
40. Trong dân lắm kẻ đồng tình đồn vang:
"Ông này Ngôn sứ rõ ràng!"
41. Có người phát biểu: "Ngàn vàng Ki-tô!"
Nhưng người khác lại ngây ngô:
"Ga-li-lê có Ki-tô hở trời?
42. Thánh Kinh minh chứng ngàn đời:
Đấng Ki-tô xuất dòng đời Thánh Vương
Bê-lem Đa-vít cố hương"
43. Dân bèn chia rẽ trăm phương vì Người
44. Đôi kẻ còn muốn bắt Người
Nhưng không ai dám dể ngươi thi hành
45. Vệ binh về báo ngọn nghành
Thượng Tế, Biệt Phái giận cành hông ra:
"Sao không điệu cổ ông ta?"
46. Vệ binh thưa lại: "Thật là xưa nay
Chưa ai nói năng như Thày"
47. Biệt Phái mai mỉa: "Chúng mày ngu si
48. Xem hàng thủ lãnh oai nghi
Hay hàng Biệt Phái tin gì ông ta?
49. Đồ dân đen, lũ thối tha
Không thông lề luật đáng ra rủa nguyền"
50. Trong bè Biệt Phái chính chuyên
Có người từng bái phục quyền Ki-tô
Ông tên Ni-cô-đê mô
51. Ông bàn cùng họ: "Khoai ngô chưa tường
Làm sao kết án cho đương?
Khi chưa nghe nói, chưa tường việc xem!"
52. Chúng rằng: "Ông bạn lem nhem
Ga-li-lê cũng đính kèm cả ông
Từ Ga-li-lê thành công
Xuất ra Ngôn Sứ nào không, thưa ngài?"
53. Ai về nhà nấy, các ngài.
                            *
                         *     *
                                          (Còn tiếp)

THƠ: NỬA KHÁC BIỆT HUYỀN SIÊU






   NỬA KHÁC BIỆT HUYỀN SIÊU.




 Em một nửa gắn vào tôi một nửa
Hai nửa thành một méo mó vênh vênh
Hai cuộc đời khác biệt đến chông chênh
Dây hôn phối đường đời Ai thắt cột.

Bao sóng gió tưởng tình yêu thui chột
Giữa trụi trần tình ngỡ chết trong nhau
Tình trần gian là lẫn lộn vàng thau
Em lửa ròng luyện vàng tôi rực sáng.

Em hoa đẹp lắm gai cho xứng đáng
Em đàn bà, đàn muôn điệu du dương
Em đa đoan, nhất thế giới cô nường
Là nốt nhạc vừa thăng liền vội giáng.

Cá tính nào hợp dần theo năm tháng
Góc cạnh nào em mài nhẵn trong tôi
Yêu chết đâu phải chỉ một ít thôi!
Nên vì thế yêu cùng nhìn một hướng.

Chuyện vợ chồng ai bảo là nghiệp chướng?
Ai yêu mà chẳng nếm thú đau thương!
Em bên tôi đi tận cuối con đường
Tình vẫn đẹp dẫu tình không dang dở.

Tôi yêu em thuở ban đầu bỡ ngỡ
Tôi yêu em nửa khác biệt huyền siêu
Tôi vẫn yêu em nhạt nét son chiều
Yêu êm đềm, tình vào đêm huyền nhiệm.
  --------------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng.