THƠ: MƯA GIÓ



MƯA GIÓ


Gió mưa ơi, sao cứ gào thét mãi
Cõi nhân gian chưa đủ khổ hay sao?
Hay gió mưa cũng thương cảm kiếp người
Nhỏ xuống đời hằng muôn nghìn hạt lệ

Mưa dai dẳng, mưa hoài không dứt
Mưa ngoài trời hay nước mắt lòng ta
Gió đông ơi đem lạnh giá đâu về
Hay chính lòng ta tràn đầy băng giá

Trời mưa nắng, ta vui buồn, mâu thuẫn
Kiếp nhân sinh đếm được mấy ngày vui!
Gào thét lên cho cõi lòng nổi loạn
Buồn, buồn quá hỡi thằng người mực thước!

Thà vô tri như cây cỏ nhởn nhơ
Theo bản năng cứ vui sống trên đời
Không buộc ràng, chẳng phiền muộn, lo toan
Suốt một đời không hề buồn khổ

Thì cứ mưa đi, cứ gió đi
Kệ gió, kệ mưa, cứ kệ đời
Mặc kệ thằng người suy tư khốn khổ
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thôi, và chìm vào giấc ngủ.
       --------------------------
      Giuse  Nguyễn văn Sướng .

THƠ: MẸ





     MẸ




 Con chưa từng trải quãng đời làm dâu
Con chưa từng nếm nỗi đau làm mẹ
Vì con là con trai.
Suốt thuở ấu thơ
Con vô tư sống trong tình mẹ
Ham chơi và chẳng biết gì hơn
Miếng ăn ngon, đến bữa, đã sẵn sàng
Áo quần bẩn, thay ra, giúi vào một góc.

Dù con không làm mẹ
Nhưng vẫn hiểu, mẹ ơi!
Những lúc con đau mẹ thức suốt đêm dài
Săn sóc, nâng niu, dỗ dành và âu yếm
Tuy con không làm mẹ
Nhưng rất hiểu mẹ ơi
Chỗ ướt mẹ nằm, nơi ấm dành con
Câu hát ru, miếng quà nhỏ lúc chợ về
Ánh mắt thương yêu, bàn tay trìu mến

Mẹ đã trải hoa hồng cho con bước
Cho tháng ngày thơ ấu hoá thần tiên
Chính mẹ dắt con sợ sệt bước đến trường
Vắt cơm nắm lên đường cũng bàn tay mẹ
Mẹ đã cho đời con ngọt ngào tình mẹ
Cay đắng, nhọc nhằn phần mẹ, mẹ ơi!
Lúc đi xa con nhớ mẹ, nhớ nhà
Nhớ cá kho khô, canh rau đay mẹ nấu

Dù con chưa từng trải
Nhưng rất hiểu mẹ ơi!
--------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: HỎI XUÂN







   HỎI XUÂN





Xuân lại về đây trên nhánh khô
Xanh lên mơn mởn búp non trồi
Vàng bướm rập rờn đào đỏ nụ
Se se chút nắng thẹn trên cao.

Xuân vẫn xuân thôi, muôn thuở xuân
Sao em đỏ má nét thẹn thuồng
Chưa nhấp rượu nồng mà nghiêng ngả
Xuân không lơi lả vẫn mê si!

Hỏi nhỏ xuân thôi: Xuân đến chi?
Mai mốt xuân đi được những gì?
Bao giờ xuân mãi thiên thu nhỉ?
Hoa thắm không tàn xuân mới xuân!
    -----------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng.

THƠ ĐƯỜNG LUẬT: TỰ DỖ







      TỰ DỖ.
       (Họa bài TỰ RU của
          Cao Bồi Già)

Còn ta, còn chữ, phải không nào
Kẻ hiểu người không cũng chẳng sao
Thơ phú tâm tư đâu nỡ bán
Văn chương tim óc há mời chào
Đôi câu đắc ý ngàn gian khó
Dăm chữ thỏa nguyền vạn khổ lao
Huyền ảo vô cùng bao chữ nghĩa
Mênh mông tuyệt tác dễ tơ hào.
        ----------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng.