TRUYỆN NGẮN: CÂY VẢ KHÔNG TRÁI




                         


                                CÂY VẢ KHÔNG TRÁI


        
         Tôi sinh ra trong hoàn cảnh như thế nào, thật sự tôi không biết! Những chuyện thời thơ ấu của tôi nó xa xưa và mờ mịt. Tôi chỉ nhớ khi trưởng thành, tôi đã là một cây vả cao lớn lắm. Tôi mọc cạnh đường đi nhưng cũng sát ngay hàng rào khu đất của thượng tế Cai-Pha, vì thế tuy tôi chỉ là một cây vả hoang, vô chủ, nhưng thượng tế Cai-Pha nghiễm nhiên coi tôi thuộc quyền sở hữu của ông ấy dù chẳng bao giờ tôi được tưới tiêu, chăm bón.
         Nơi tôi sinh trưởng cũng hết sức đặc biệt, có thể nói rất ít cây vả nào được như tôi. Hàng ngày không biết có bao nhiêu lượt người qua lại đến ngồi nghỉ mát dưới chân tôi. Họ nói về đủ thứ chuyện, từ tầm phào cho đến cực kỳ sốt dẻo. Ngay cả những chuyện kín đáo của trai gái trong những đêm hò hẹn.
         Tôi cứ sống ngang tàng và  bình an cho đến một ngày kia, cái ngày định mệnh. Một vị thầy khả kính đi cùng với môn đệ mình đến nghỉ mát dưới chân tôi. Tôi nhận ra vị Rabbi này ngay khi nghe họ nói chuyện với nhau. Người
ta đã từng bàn bạc nhiều về Người khi họ ngồi dưới chân tôi. Nói chung, tôi có thể tóm tắt về thân thế của Người, đây là một vị Ngôn Sứ vĩ đại chưa từng có trong lịch sử dân Chúa, nhiều ý kiến còn mạnh dạn cho rằng Người là Đấng-Phải-Đến nữa.
         Người Thầy đấng kính ấy ngửa mặt nhìn tôi làm tôi chột dạ, đôi mắt mới hiền từ và uy nghiêm làm sao! Phải, hai thái cực cùng lúc hiện diện trong tia nhìn của người ấy, không chống đối nhau nhưng lại hài hòa đến tuyệt diệu, vừa uy nghiêm lại vừa hiền hậu! Người quan sát tôi một lúc rồi bất ngờ phán:
    - Từ nay, không bao giờ mày có trái nữa.
        Một luồng điện cực mạnh chạy xuyên suốt thân thể tôi. Bây giờ thì tôi mới hiểu LỜI UY QUYỀN CỦA THIÊN CHÚA là thế nào! Nhựa sống đang chảy rừng rực trong tôi bỗng đông cứng lại. Trong cơn hấp hối, tôi bỗng nhiên như muốn nổi loạn, tôi oán hận Con Người này, Con Người bỗng dưng đem cái chết đến cho tôi, tôi đã từng nghe đồn đại nhiều về lòng nhân từ của Người, về cách đối xử khoan dung độ lượng của Người với tất cả tội nhân! Bỗng dưng sao Người lại xử với tôi như vậy? Tôi chẳng qua chỉ là không có trái, hoặc chưa có trái không chừng. Vậy ra Người không nhân từ! Vậy ra chỉ là lừa dối! Vậy ra câu Kinh Thánh viết về Người: "... cây lau đã dập, Người không nỡ bẻ gãy..." cũng chỉ là hoang đường? Toàn thân tôi bắt đầu khô lại, trong khi lá của tôi héo rũ xuống và rơi rụng ào ào xuống đất, tôi vẫn nghe tiếng các môn đệ của Người xôn xao :
       - Kìa, cây vả đã héo khô ..
     - Này, Người là ai vậy ?
     - Lời gì mà uy quyền đến thế ..?
        Trước khi tôi vĩnh viễn ra đi, chợt ánh mắt Người lại nhìn tôi lần nữa. Vẫn tia nhìn uy nghiêm mà hiền dịu, đúng lúc ấy tôi chợt xác tín mãnh liệt rằng tôi sẽ không chết. Tôi không hiểu căn cứ vào đâu mà tôi lại có được xác tín đó, chỉ biết rằng lòng tôi bỗng xúc động vô bờ, những tâm tình oán trách biến đâu mất. Một tình trạng an bình ngọt dịu chiếm lấy tâm hồn tôi. Tôi không biết tương lai mình sẽ ra sao nhưng tôi chắc rằng đôi mắt của Người từ nay sẽ khắc sâu vào tâm hồn tôi mãi mãi.
                              *
                         *        *
      Ngày hôm sau, anh Man-Khô, đầy tớ của Thượng tế Cai-Pha dắt chủ mình ra đứng ngắm nghía tôi, lúc đó tôi đã là một cây khô trơ trụi
lá. Anh Man-Khô giải thích cho chủ mình lý do tôi phải chết khô. Vị Thượng Tế mím môi nghe đầy tớ nói, đôi mắt hung ác cũng nhìn tôi chằm chặp. Ôi, cũng là ánh mắt mà sao lần này tôi chỉ thấy rợn hết cả người dù rằng tôi là cây vả đã chết khô. Thượng Tế Cai-Pha cứ im lặng một hồi lâu, sau cùng ông hỏi:
    - Có thật hắn chỉ nói một lời mà cây vả của ta chết khô như thế này?
    - Vâng, thưa Ngài, quả thật ạ.
         Vị Thượng Tế quắc mắt nhìn Man-Khô. Anh này sợ hãi cúi đầu bước lùi lại. Tôi chợt thấy xấu hổ thay cho vị Thượng Tế. " Cây vả của ta "! Rõ là đồ trơ tráo. Tôi là của ông ấy từ bao giờ?
    - Ngươi đi gọi gã thợ mộc A-mết-ri-ô đến đây cho ta .
    - Vâng , thưa Ngài.
       Không hiểu vị Thượng Tế nói gì với anh thợ mộc, anh này liền đốn tôi ngã xuống và ra sức đẽo gọt. Cuối ngày hôm ấy tôi đã trở thành một cây gỗ thẳng, dài và nhám thô, xấu xí. Người ta ném tôi vào nhà kho và quên lãng.
     Nằm hiu quạnh trong căn nhà tối tăm mà lòng tôi vẫn bừng sáng, tôi nhớ mãi ánh mắt cuối cùng của Rabbi. Tôi không biết tương lai tôi sẽ về đâu,  nhưng thật kỳ lạ, tôi thấy mình bình an lắm, như có một sức nhiệm vẫn sống dồi dào trong tấm thân khô nhám của tôi. Tôi vẫn đang sống. Đúng, rõ ràng ánh mắt của Người ban cho tôi sự sống kỳ diệu này. Tôi đã hiểu vì sao Người nỡ rủa tôi phải chết: Chỉ là để dạy các môn đệ Người phải biết sống và qua các ngài, dạy dỗ toàn thể nhân loại: "cây nào không sinh hoa kết quả sẽ bị  chặt và đốt đi ".
                                              *
                                         *         *
        Không biết tôi đã nằm đây được bao lâu. Một hôm, anh thợ mộc A-mết-ri-ô đến, gã lôi tôi ra khỏi nhà kho và cưa tôi thành hai đoạn: một ngắn, một dài. Sau đó gã và Man-Khô, đầy tớ của Thượng Tế Cai-Pha, mỗi người một đoạn, cả hai vác tôi lên vai và đi. Đến nơi, họ quăng tôi xuống sân, ở đấy đang tụ tập đông người lắm. Tiếng hò hét, dứt lác om sòm. Khi đã định thần lại, tôi mới nhận ra Rabbi. Người đứng đó, giữa họ, tay bị trói và toàn thân tơi tả. Chắc người ta đã hành hạ Người dữ lắm nên mới ra nông nỗi này. Trên đầu Người, một vòng gai nhọn thay cho mão triều thiên cắm chặt, máu vẫn đang rỉ chảy ra. Đã không còn hình dạng Rabbi uy nghi như thuở nào! có chăng chỉ còn đôi mắt. Vẫn uy nghi nhưng buồn! Người lặng lẽ nhìn tôi khiến tôi không cầm được giọt lệ. Chúng tôi chưa kịp đổi trao tâm sự thì đám đông đã xúm xít lôi Người đi, họ khiêng tôi đặt lên vai Người và cứ thế chúng tôi đi ra ngoài thành . Nằm trên vai Người, tôi ước mong có đượcphép mầu để biến mất trọng lượng cơ thể tôi đang đè nặng trên Người, nhưng tôi không thể!
       Con đường hình như cũng dài hơn ngày thường, Rabbi ngã xuống đứng lên cả thảy ba lần, và cả ba lần, vô tình tôi cũng về hùa với đám người hung ác khi giáng trọng lượng cơ thể mình trên thân xác đau thương của Người! Rabbi ơi, Người hiểu tôi không hề muốn.
       Rồi cũng đến được nơi cần đến. Gôn-gô-tha, Cái-đồi-Sọ. Người ta xô Rabbi nằm ngửa trên tôi và bắt đầu lấy đinh sắt đóng dính Người vào tôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu người ta dùng tôi vào việc gì! Bây giờ thì tôi đã hiểu định mệnh của tôi là gì!Lẫn trong tiếng búa sắt, tôi vẫn nghe tiếng sột của đinh sắt khi đi xuyên qua tay chân của Người. Tiếng kêu đau đớn của Người khi đinh
 sắt xuyên qua da thịt làm tôi muốn chết ngất. Thân thể Người run lên trong cơn đau. Ôi, Con Người đau khổ.
       Người ta dựng chúng tôi lên, phơi chúng tôi giữa trời trưa nắng gắt, máu của Rabbi vẫn tiếp tục chảy tràn trên tôi, thấm sâu vào những thớ gỗ của tôi. Thân thể Người nóng rừng rực trong cơn sốt vì mất máu. Chúng tôi cứ đứng thế giờ này qua giờ khác, nhìn xuống đám người đáng thương đang làm cái công việc mà họ tưởng là công chính! Tôi nâng Người lên trên hai cánh tay giang rộng của mình, chúng tôi đứng hiên ngang giữa Trời và Đất, làm cây
cầu nối kết giữa nhân loại và Thượng Đế. Tôi chợt thấy lòng trào dâng niềm biết ơn vô bờ vì đặc ân mà Người ban cho tôi. Tôi biết rằng từ nay tôi đã được đi vào vĩnh cửu cùng với Người. Người ta sẽ không còn gọi tôi là cây vả nữa. Trong cái hình hài mới của tôi, đáng lẽ tôi được gọi là cây khổ giá hay cây thập giá. Nhưng định mệnh của tôi đã được Người an bài. Nhờ một lần Người đã nằm lên tôi mà muôn đời tôi được gọi là cây Thánh Giá.
                ------------------&&&-----------------
         “ Nếu chỉ là một cây gỗ vô tri, nhờ một lần Con Thiên Chúa nằm lên còn trở nên cây gỗ Thánh, phương chi là con người…!”

                                                              Giu-se  Nguyễn văn Sướng