THƠ: BA NGUỒN THẦN LỰC


THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT I MÙA CHAY
(Lc 4, 1-13)



                               BA NGUỒN THẦN LỰC


Được đầy Thánh Thần chở che
Chúa vào sa mạc lắng nghe Cha truyền
Bốn mươi ngày rất tinh nguyên
Ăn chay cầu nguyện nhiệm huyền với Cha
Thấy Người đói, lũ quỷ ma
Xui càn giục bậy may ra Người lầm
“Nếu ông con Chúa cao thâm
Đá truyền thành bánh xứng tầm cao sang”
Chúa rằng: “Người sống mọi đàng
Đâu vì cơm bánh, nhờ mang Lời Trời”
Quỷ đem Chúa chỗ cao vời
Cho xem phú quý rạng ngời thế gian:
“Lạy tôi, tôi ban thả giàn”
Chúa rằng: “Thiên Chúa cao ngàn của ngươi
Ngươi thờ ngươi lạy chính Người”
Đền thờ Quỷ lại mang Người nóc cao:
“Gieo mình xuống dưới đi nào
Nếu Ông, con Chúa ngọt ngào bài sai
Thiên Thần sẽ đỡ gót hài”
Nhưng Giê-su quở: “Dông dài điêu ngoa
Ngươi đừng thử thách Thiên Tòa”
Chua cay Quỷ lẩn nhạt nhòa ước mơ

Chúa còn bị Quỷ thừa cơ
Phương chi con cái ơ hờ khinh khi
Sa cơ cám dỗ tức thì!
Hãy noi gương Chúa nhu mì kiên trung
“Lời Chúa” khí cụ uy hùng
“Ăn chay” khiên đỡ ung dung trọn đời
“Nguyện cầu” sức mạnh từ Trời
Quỷ ma chết khiếp tứ thời lánh xa
Ba nguồn thần lực sâu xa
Bình an vững chí hoan ca đường về
     -----------------------------
     Giu-se Nguyễn văn Sướng


THƠ: NGHIỆP THƠ







NGHIỆP THƠ

Ta vào "Mạng" gõ "Thơ" rồi hoảng hốt
Triệu triệu bài, triệu tác giả quen, không
Dài, ngắn, thôi muôn vạn sắc cầu vồng
Nghìn ý lạ, triệu lời hay khởi sắc

Những rung cảm nhớ nhung từng ánh mắt
Những môi cười sánh ví với muôn hoa
Những thiết tha từng những bước chân qua
Những áo dài thướt tha trong nắng sớm

Những mối tình ngây thơ khi mới chớm
Những hẹn hò vụng dại ngát hương trinh
Những đắm say ngây ngất chuyện đôi mình
Những si dại tuổi hoa niên mộng ảo

Rồi cay đắng khi tình đời điên đảo
Rồi hận sầu bao đêm trắng tương tư
Kỷ niệm buồn còn vương vấn trang thư
Còn đeo đẳng  bao năm khi chiều xuống

Chén cay nào mềm môi ngày chưa uống
Hai ngã đường đêm lối đã phân ly
Vết thương nào hằn dấu gót chân đi
Hoa xưa ấy giờ đã khô dòng lệ

Ta nắn nót vần thơ mà không thể
Chuyện ái tình ta viết: Quá xa xôi
Hồn thơ ta, Ai định hướng lâu rồi
Quỳ hoa thắm quay đầu về Mặt Nhật

Ta một đời khát khao hoài sự Thật
Hồn run lên ca tụng với Muôn Cao
Lòng rưng rưng cảm nhận nỗi ngọt ngào
Khi say ngắm Cao Quang bao huyền nhiệm

Chân Thiện Mỹ mà ta hằng tìm kiếm
Thoắt hiện về chợt sợi tóc ai bay
Dìu dịu say son thắm nét môi này
Tất cả đó mà không là tất cả

Mang nặng gánh nghiệp thơ hồn vất vả
Giữa cuộc đời ta vẫn ngóng vu vơ
Lòng dạt dào triều sóng thúc ý thơ
Dâng cao mãi bến bờ nào để vỗ?

Ôi, nghiệp thơ làm tim ta đau khổ
Hồn vô cùng mà bất lực tâm tư
Ngôn từ nào băng hoại cả thiên thư
Ai thôi thúc cho ta niềm hăm hở?

Ta vất bút vì tim ta nghẹn thở
Để nghe lòng run rẩy tiếng thinh không
Để mơ hồ hồn trông thấy mênh mông
Nghiệp thơ đó bao giờ hồn sáng tỏ!
   --------------------------------------
     Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: VÀ LÊN TIẾNG GỌI CHA





 VÀ LÊN TIẾNG GỌI CHA

Anh lý luận nghe hay ho quá thể
Mà lòng tôi mâu thuẫn cứ vương mang
Từ Bít Bang (big bang) sinh tươi thắm địa đàng?
Và vũ trụ hài hòa trong tuyệt diệu!

Đây Vô Thần tự đứng lên giới thiệu
Muôn vạn loài bởi vô trí sinh ra
Do thích nghi mà tiến hóa hằng hà
Thành thế giới đẹp lung linh huyền ảo

Muôn muôn loài, muôn kỳ hoa dị thảo
Từ nguyên sơ đến phức hợp tinh vi
Từ vô tri đến sự sống diệu kỳ
Và vươn mãi về tâm linh bí mật

Và thằng người “Nhân linh ư vạn vật
Cho rằng mình cao nhất chốn càn khôn
Ngồi suy tư, rồi kết luận hùng hồn
Tôi hiện hữu khởi nguyên từ…vô trí!

Ôi, vũ trụ bao la và huyền bí
Ôi, con người siêu việt với tâm linh
Với yêu thương với khát vọng siêu hình
Luôn khắc khoải ước mong về Vĩnh Cửu

Trong khoảnh khắc ngóng trông về Hằng Hữu
Giới hạn mơ Vô Hạn mãi thiên thu
U linh mơ Thần Linh phá ngục tù
Cho tăm tối thấy Cao Quang huyền nhiệm


Ôi, Nguyên Lý khởi nguyên đầy bí nhiệm
Lại chính là vô trí rất ngây ngô?
Giữa hỗn mang của vụ nổ hồ đồ
Ta, sản phẩm tình cờ của vô trí!

Thà tôi tin Ông Trời còn hợp lý
Ngàn vạn lần hơn hẳn nếu không tin
Trí khôn tôi ai thấy được do nhìn?
Mà chối bỏ bởi chưa từng được thấy!

Có ánh sáng vì Cao Quang đưa đẩy
Có tâm linh vì hiện hữu Siêu Linh
Con bởi Cha chuyện ấy lẽ thường tình
Nên muôn loài phải sinh từ Thượng Đế.

Là Trí Khôn vượt ra ngoài cõi thế
Là Nguyên Nhân mà không bởi nguyên nhân
Chính Giê-su đã mạc khải ân cần:
Cha chung Đấng đầy tình thương trời bể

Cho hồn con tin đơn thành như thế
Tin được điều mắt chẳng thấy quang minh
Để thấy bao điều bí nhiệm siêu hình
Và lên tiếng gọi Cha trong thổn thức.
     -----------------------------------
              
                                GIU-SE NGUYỄN VĂN SƯỚNG

THƠ: XIN LÀM CHUYỆN NHỎ





     XIN LÀM CHUYỆN NHỎ


Con bé nhỏ nên xin làm chuyện nhỏ
Chuyện đời thường chẳng dám ước mơ cao
Khi ai kia nặng câu nói hỗn hào
Xin nhịn nhục Chúa xưa từng nhịn nhục

Con bé nhỏ nên một đời “tri túc”
Lòng biết ơn mọi sự chính hồng ân
Bao u mê bao yếu đuối quá cần
Để con biết rõ mình mà đấm ngực

Con bé nhỏ nào dám đâu tức bực
Dù có buồn nhưng xin cố vui tươi
Chuyện hơn thua xin chín bỏ làm mười
Làm lá cỏ rạp mình trong giông bão

Con bé nhỏ, xin vâng lời dạy bảo
Công việc này dù không muốn, không kham
Bước chân đi lệ rưng khóe còn làm
Con đã nói con là người bé nhỏ

Con bé nhỏ nên việc nào sáng tỏ
Ấy Chúa làm chẳng phải chính con đâu
Xin ngồi toa rốt hết cuối con tầu
Và một chỗ nhỏ thôi trong tim Chúa.
      ------------------------------------
     Giu-se Nguyễn văn Sướng