CỐ LEN CỬA HẸP
Trên đường có kẻ hỏi Ngài:
“Những người được cứu chỉ vài, phải không?”
Chúa rằng: “Chiến đấu gắng công
Phải qua cửa hẹp mới trông được vào
Kẻo khi cửa đóng, ôi chao!
Bấy giờ mới gõ đời nào mở cho
Còn nghe Chủ mắng, thẹn thò
Cút đi khuất mắt hỡi lò bất nhân
Đông tây nam bắc dự phần
Các ngươi chung phận Ác thần vực sâu
Thế nên kẻ chót nên đầu
Kẻ đầu xuống chót, thức lâu đêm dài!”
Hỡi người nhập Đạo sớm mai
Anh là đầu hết không sai chút nào
Coi chừng anh chẳng được vào
Dự tòng chiều tối ngọt ngào qua anh
Đây thời thuận tiện riêng dành
Cố len cửa hẹp thực hành khôn ngoan
Rồi khi cửa đóng hoàn toàn
Dự phần gia nghiệp nhập đoàn vinh quang.
----------------------------------
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
CHUYỆN DỤ NGÔN…
Ông ngoại giáo bán buôn đường xuôi ngược
Đổ mồ hôi, sôi nước mắt, chẳng chơi
Chuyện tính toan, lời lãi, đã một đời
Điều may rủi, hiểm nguy, đều có thể!
Óc con buôn, thiệt hơn sao chẳng kể
Ách giữa đàng mang vào cổ, ngu sao
Mà anh kia, chẳng quen biết hồi nào
Chợ chưa tới, hầu bao đà vơi nửa!
Kìa ngó xem, khôn ngoan đời, hai đứa(*)
Chỉ ông ngu, hay ông tốt? Ôi chao
Nhưng lòng ông đầy cảm xúc ngọt ngào
Đây là chuyện chẳng so kè được mất
Chuyện dụ ngôn ai bảo là không thật?
Lòng-xót-thương còn vòi vọi mênh mông
Đã hủy mình hạ xuống đến hư không
Chúa là thế! Chúa là như vậy đó!
**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Thầy Tư-tế và ông Lê-vi
CÓ THẦY MỚI THẬT CÓ BÌNH AN
Đại dương muôn thuở chốn phong ba
Đâu phải lầu son tháp bảo ngà
Hiểm ác gian trần còn thập bội
Ba thù rình rập mãi không tha
Con thuyền xưa ấy cũng gian nan
Vắng Chúa cuồng phong hãm ngập nàn
Đến cả Phê-rô chìm khiếp hãi
Có Thầy mới thật có bình an
Con đang chèo chống biển trần ai
Xác thịt đòi phen ngã trượt dài
Ma quỷ bên tai hằng cám dỗ
Thế gian ngầm ẩn bẫy chông gai
Xin Ngài kíp đến Chúa con ơi
Kiên vững tay con đã mỏi rời
Thắp sáng niềm Tin đường lữ thứ
Thuyền đời thẳng tiến hết chơi vơi
Như hình với bóng Chúa bên con
Nhát đảm con lê kiếp mỏi mòn
Chúa hỡi dẹp yên bao sóng dữ
Căng buồm linh đạo lướt bon bon.
************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
CHUYỆN GIA-KÊU
“Gia-kêu lóng ngóng trên cây
Chờ xem nhan Thánh lòng đầy khát khao
Chúa thương Chúa gọi ngọt ngào
Gia-kêu hãy xuống, Ta vào nhà ông…”
Hồng ân tuôn mãi nhưng không
Một đời, cơ hội mênh mông đợi chờ
Qua đi ơn Chúa từng giờ
Ngày sau hối tiếc mịt mờ hư vô
Gia-kêu đã chẳng hồ đồ
Hố sâu lấp phẳng mấp mô san bằng
Đường về một hướng thẳng băng
Trần gian tươi thắm vĩnh hằng trông mong.
***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
CON ĐƯỜNG KHỔ GIÁ
“Theo Ta, vác khổ giá mình
Chẳng còn đường khác quang minh trên đời
Kẻ yêu mạng sống hỡi ơi
Là liều đánh mất một thời lập công
Vì Thầy, thiệt mạng, cậy trông
Đời đời được lại mênh mông phúc nhàn
Lãi lời muôn vạn thế gian
Linh hồn thiệt mất đồ gàn ích chi?”
Con đường khổ giá Chúa đi
Thế gian xem chẳng ra gì ngày nay
Buông tuồng hưởng thụ mới hay
Mới là sành điệu mới tay “Bố già”
Xe hơi dinh thự nguy nga
Cho lăn lóc đá kẻo mà một mai..
Kệ ai toan tính một hai
Con đường khổ giá theo Ngài có con
Xin ban một tấm lòng son
Hàng ngày bổn phận vuông tròn kiên trung
Mến yêu khổ giá đến cùng
Gương Thầy núi Sọ uy hùng không quên.
********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
NƯỚC TRỜI
Nước Trời: Đa dạng, phong nhiêu
Vẫn chưa giải nghĩa hết “Yêu” nhiệm mầu
Vừa là thực tại cao sâu
Lại vừa đơn giản ai đâu có ngờ
“Một con chiên lạc bơ vơ
Chín chín để lại hoang sơ, tìm về
Một xu rơi mất, não nề
Đốt đèn tìm kiếm chẳng nề quản công
Phá gia chi tử cuồng ngông
Cha già tựa cửa ngày trông đêm chờ..”
Nước Trời là cả bài thơ
Nơi yêu thương ấy chốn mơ ngọt ngào
Nước Trời không ở trên cao
Nước Trời mời gọi người vào yêu thương
“Chim trời làm tổ náu nương
Tưng bừng tiệc cưới quân vương đón mời..”
Nước Trời nào phải chuyện chơi
Phải qua cửa hẹp, phải bơi ngược dòng
Nước Trời sâu thẳm khát mong
Thành tâm tìm gặp thật lòng sẽ ban.
******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
CON ĐƯỜNG KHÔNG CHÚT NÊN THƠ
Yêu cầu đến độ khắt khe
Buộc đòi chi nỗi thoắt nghe, giật mình!
Thuở đời ngược ngạo chiêu sinh
Đã đe Thập giá, đã rình chông gai
Không hề một chút lộc tài
Nước Trời chỉ hứa, tương lai mịt mờ
Con đường không chút nên thơ
Gối đầu hòn đá chỏng trơ chẳng còn
Bỏ bê cha mẹ vợ con
Thân bằng quyến thuộc héo hon quê nhà
Ngày về hai chữ vời xa
Bước theo Tiếng Gọi mặn mà yêu thương
Điên chăng, “Đám cháy”* lạ thường
Dại chăng, nghe tiếng, theo Đường Giê-su
Hai thiên niên kỷ mịt mù
Gót theo nối gót khiêm nhu tìm về
Trần gian vạn nẻo sơn khê
Sao “Con đường hẹp” một bề vẫn đi!
Đức Tin, ôi thật diệu kỳ
Chiếu soi tăm tối những gì vô minh.
***************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng