THƠ: ĐÔI MẮT & TẠM BIỆT MÌNH

 

ĐÔI MẮT

 

Đôi mắt lặng buồn trước biệt ly

Dùng dằng kẻ ở tiễn người đi

Ngàn lời muốn nói sao câm nín

Chỉ thấy rưng rưng lệ ướt mi

 

Người bước lên xe tránh mắt ai

Người còn ở lại lệ tuôn dài

Xe đà chuyển bánh sao còn đứng

Dõi mắt trông theo dáng miệt mài

 

Có lẽ người đi mãi vấn vương

Nỗi sầu ly biệt mắt ai thương

Nên người ở lại chưa quay gót

Cố níu mơ hồ một chút hương

 

Kẻ ở người đi, chuyện thế nhân

Tình cờ chứng kiến dạ bần thần

Buồn vương lên mắt màu sương khói

Lặng lẽ về theo những bước chân.

 

*******************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

 

 TẠM BIỆT MÌNH

 

Mình về với Đấng Yêu Thương

Đời sau Mình đã tỏ tường huyền siêu

Cô đơn tôi, vệt nắng chiều

Quạnh hiu ngõ nhỏ liêu xiêu bước mòn

 

Tháng năm vất vả chồng con

Ngược xuôi buổi chợ phấn son cũng tàn

Can-vê Chúa dắt gian nan

Đã đầy sáu khắc, đã tràn năm canh

 

Mình về với Chúa cao xanh

Dương gian tôi vẫn mong manh cuộc trần

Chiều buồn vẳng vọng chuông ngân

Đường xưa lối cũ phân vân ngập ngừng

 

Đêm mưa trở giấc rưng rưng

Bên song lặng lẽ nửa vừng trăng trôi

Tôi, Mình, giờ đã phân đôi

Xóm nghèo trằn trọc đơn côi đêm trường

 

Mình giờ đã gặp “Con Đường”(*)

Tôi còn hoài niệm tầm thường thế nhân

Thiên thu Chúa thưởng Hồng ân

Mừng Mình vĩnh viễn phúc phần từ đây.

 

********

Giu-se Nguyễn Văn Sướng