THƠ: TIN LÀ HÀM NGHĨA ĐI CÙNG



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN NĂM A


TIN LÀ HÀM NGHĨA ĐI CÙNG

 …Một người vâng dạ, không làm
Người kia trước chống sau cam phục tùng
Ai? Làm theo ý Cha chung…

Tin, là hàm nghĩa đi cùng sống theo
Không làm, Tin cũng bọt bèo
Nhà xây trên cát hiểm nghèo về sau!
Lương y kê sẵn thuốc màu
Bệnh nhân chẳng uống hết đau lẽ nào
Hồng ân Cứu độ muôn cao
Chúa không ép uổng khát khao tùy lòng
Dựng ta, Chúa đủ thong dong
Cứu ta, Chúa phải tùy tòng cần ta
Thuốc Thần Chúa sẵn cao xa
Vâng nghe, phải uống, bệnh Ma mới tàn
Phải làm theo ý Cha ban
Mới là Tin đúng bình an Tin Mừng.

           *********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: LÀ THƯỢNG TRÍ.








LÀ THƯỢNG TRÍ.


Từ vô trí thành hiển nhiên vũ trụ
Sau hồ đồ vụ nổ lớn Big Bang
Tỉ tỉ năm tiến hóa rất gọn gàng:
Thằng người đấy, hôm nay đây, góp mặt

Chẳng Thượng Trí cao siêu nào thiết đặt
Mà lạ lùng trật tự rất chi li
Bao khôn ngoan định luật quả diệu kỳ
Làm mắt mở ngỡ ngàng đầy thán phục

Nếu vô trí mà vận hành toàn cục
Thì tình cờ, may rủi khắp nơi nơi
Hỗn độn gieo đại họa xuống cuộc đời
Và hủy diệt tất nhiên không bàn cãi!

Kết quả nào từ Nguyên Nhân rồ dại?
Tiến hóa nào từ Vô Trí ngu ngơ?
Con chữ nào tự nhảy hóa bài thơ?
Sự sống nào từ A-min A-xít?

Nếu Thượng Trí là hư vô mờ mịt
Nguyên nhân nào cũng chẳng bởi Nguyên Nhân
Sống, Chết kia định luật quá tâm thần(*)
Đời “Nôn mửa” như có người định nghĩa!

Chỉ Thượng Trí, Đấng điều hành Thiên, Địa
Quan phòng từ vĩ đại đến vi mô
Hướng dẫn cho Nguyên tử khỏi hồ đồ
Ban Định luật để đời đời tuân thủ

Lạy Thượng Trí, Đấng Cao Ngàn, Thiên Chủ
Nếu con người thinh lặng trước vô biên
Đá nhảy lên rập tiếng dưới Bệ tiền
Và muôn vật đồng chung lời cảm tạ.

    *********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Tâm thần: Bị điên
                                                                                                               
                                                                             

   

THƠ: CHÚNG CON BẤT HIẾU




THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN NĂM A



CHÚNG CON BẤT HIẾU


Hai thằng, đứa trước đứa sau
Buồn lòng nghiêm phụ cùng nhau, hai chàng
Đứa đầu mềm mỏng dịu dàng
Thưa Cha vâng dạ nhẹ nhàng như mơ
Đầu môi chót lưỡi chẳng ngờ
Vườn nho Cha bảo bỏ lơ không làm
Đứa sau cứng cổ bất kham
Thẳng thừng từ chối càm ràm không đi
(Dù sau, chàng cũng thực thi)
Nỗi buồn con cái lắm khi thiệt…buồn!

Chúng con bất hiếu tội nguồn
Tội từ Nguyên Tổ tội tuôn truyền đời
Ước chi Lời Chúa kêu mời
Nấu nung phấn khích nước Trời trong con
“Xin vâng” trọn kiếp vuông tròn
Vườn nho chín mọng ngọt ngon trái lành.

      ******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: TÍM CHIỀU BÓNG MẸ.








TÍM CHIỀU BÓNG MẸ.

Mẹ vẫn đó, dưới chân Con, lặng lẽ
Lưỡi gươm mầu giờ xuyên suốt qua tim
Giữa cơn đau Mẹ lặng đứng im lìm
Dù giông tố bão lòng đang cuộn sóng

Con treo cao Mẹ chỉ còn chiếc bóng
Phút ly trần Mẹ hấp hối theo Con
Nhìn Con đau dạ Mẹ xót mỏi mòn
Nâng chén đắng đầy vơi giờ Mẹ cạn 

Nhớ Hài Nhi lon ton mùa nắng hạn
Thương ngày nào chập chững bước chân yêu
Mái tóc êm Mẹ đã vuốt bao chiều
Giờ hấp hối Mẹ xé lòng bất lực

Ai làm mẹ, xẻ chia niềm tủi cực
Con không là riêng Mẹ, xót xa sao!
Đời thấu chăng giòng nước mắt nghẹn ngào
Đang ngược chảy dội thương tim Hiền Mẫu

Đớn đau vàng rụng rơi sầu chín nẫu
Để Bóng gầy lặng lẽ với bi ai
Lời tiên tri đeo đẳng những năm dài
Giờ hiện thực, Con trần truồng Thập giá

Con run rẩy cơn cuồng phong chiếc lá
Tim Mẹ trồi nghẹn ngược ứ thương đau
Đồi Can-vê chiều lịm nắng nhạt màu
Người hấp hối kéo dài thêm nhức nhối

Người dần lịm Bóng im lìm thật tội
Con đi rồi Mẹ còn ở! Thê lương
Tím phủ lên màu hoang dại đoạn trường
Bao là tím, tái tê chiều buồn tím.
   
**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: ÔNG CHỦ VƯỜN NHO & ÔNG CHỦ LÀ CHÚA THIÊN ĐƯỜNG





                               THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 25 THƯỜNG NIÊN NĂM A




ÔNG CHỦ VƯỜN NHO


Nước Trời lại giống Chủ vườn nho
Mờ sáng thuê ngay thợ mấy trò
Đến tận sáu giờ thêm đợt nữa
Chín giờ còn đám vẫn co ro

Chủ than: Các chú rỗi hơi sao!
Mười một giờ ra, thấy nháo nhào
Vào cả đây đi, công bội hậu
Có người có việc có lương cao

Bảo người Quản lý: “Cứ kim ngân
Bạc trắng rộng tay chớ ngại ngần
Phát cuối phát lên đều rộng rãi”
Một ngày công quả, quá thi ân!

Những anh đầu hết mới khua chuông:
“Công khó, ông xem cũng một tuồng!”
“Này chú, lương tiền đà thỏa thuận
Phần ta nhân hậu chớ ghen tuông”

Công ta công cốc có ra chi
Chúa kể, soi bằng kính hiển vi
Rồi thưởng thiên đàng muôn vạn thuở
Ngợi khen Cha Cả Đấng từ bi 

      **********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




ÔNG CHỦ LÀ CHÚA THIÊN ĐƯỜNG


Thuê người vì lợi của ta
Chẳng ai thuê bởi vị tha bao giờ
Thuê từ tảng sáng tinh mơ
Ai thuê trưa trật trưa trờ làm chi
Cuối ngày thuê để làm gì!
Chủ nào như thế? Trừ phi điên khùng!
Trả công cũng thật lung tung
Kẻ sau người trước chung cùng mức lương!

Dụ ngôn huyền nhiệm phi thường
Ông Chủ là Chúa Thiên đường khoan nhân
Hồng ân ban tặng xa gần
Muôn vàn cơ hội ân cần hiến trao
Đáp theo bất kể ngày nào
Dù sau dù muộn ngọt ngào thưởng công

Công con công cốc, hư không
Khoan nhân lòng Chúa cậy trông vô bờ.

      **********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




THƠ: SUY TÔN THÁNH GIÁ.







SUY TÔN THÁNH GIÁ.

Một lần con Chúa nằm lên
Máu vương thập ác tội đền bao la
Từ cây gỗ nhám xấu xa
Biến thành Thánh Giá thứ tha muôn đời
Dang tay kéo Đất lên Trời
Thiên đàng nối nhịp tuyệt vời Nhân gian
Hồng ân đổ xuống tuôn tràn
Đường về Thiên thượng bình an dấu này
Xưa là hình khổ cực cay
Nay nhờ Chúa cả phúc thay bội phần
Chúa dùng Thánh Giá cứu dân
Nô-ê vượt bể, Thiên thần vượt qua
Bàn Thờ, Của Lễ giao hòa
Cây sinh ngọt trái thơm hoa đời đời
Suy tôn Thánh Giá tuyệt vời
Chở mình Chúa cả chói ngời vinh quang.

      ***********************
  Giu-se Nguyễn Văn Sướng

THƠ: THỨ THA.



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 24 THƯỜNG NIÊN NĂM A




THỨ THA.


Bảy lần tha đã khó ha
Bảy mươi lần bảy quả là bó tay!
Một bên mười yến vàng vay
Bên trăm quan mượn..xưa nay thói đời

Khoan dung tình Chúa kêu mời
Đừng mắt đền mắt răng thời đền răng
Thứ tha là lẽ công bằng
Vì ta luôn được Chúa hằng thứ tha
Họa hoằn người xúc phạm ta
Ta xúc phạm Chúa hằng hà hỡi ơi!
“Phúc ai thương xót chẳng ngơi
Được thương xót lại bởi Trời khoan nhân”.
   
     ***********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


LA VANG VÀ TÔI.







                                     LA VANG VÀ TÔI.

       La Vang, trong ký ức một lần đến thuở ấu thơ của tôi gần như chẳng ấn tượng gì. Một nơi rất đông người, dù đang là thời chiến, chỉ có thế!
       La Vang mới đây trong tôi cũng chẳng ấn tượng gì hơn! Một vùng quê nghèo, đất cày trên sỏi đá, với cái nắng như đổ lửa và tượng Mẹ bồng Chúa trông giống như mấy cô dâu trong lễ cưới mặc quốc phục, trẻ trung, thùy mị. Tôi ngồi dưới chân Mẹ đón từng cơn gió lồng lộng và thả hồn phiêu lãng trong yên lặng của Thánh địa. La Vang và tôi thế đấy.
       Người ta bảo La Vang là Linh địa. Đúng, chuyện đã xảy ra với tôi sau chừng hai tháng đi La Vang về. Một buổi chiều đang ngồi xem truyền hình, bất chợt phần phải bụng tôi, ngay cạnh sườn bỗng nhói đau. Từng cơn một cứ nhói lên thật không dễ chịu chút nào. Tôi lấy tay ấn vào xương sườn, không đau. Bóp vào da thịt, không đau. Đè mạnh lên bụng chỗ cơn đau, không đau. Thật kỳ lạ, không đau nhưng lại đau! Đến tối thì tôi đã tự mình kết luận có lẽ đau trong nội tạng, gan, lách hay bộ phận gì đó. Mỗi lần hít sâu phình bụng là cơn đau đến rõ ràng tại một điểm. Những cử động cũng làm cơn đau kéo đến. Đêm ấy tôi nằm dỗ giấc ngủ, phó thác bệnh tật cho Chúa, buồn rầu nghĩ mình có lẽ viêm gan hay gì rồi, và chập chờn suốt đêm vì cơn đau hành hạ. Sáng hôm sau, cơn đau vẫn từng cơn và dai dẳng. tôi đang phân vân giữa để xem tình hình hết ngày nay hay đi Bệnh viện khám chữa trị thì bất chợt nhìn thấy chai nước La Vang lấy nơi giếng Đức Mẹ vẫn để trên thùng loa từ ngày đi La Vang về. Như có ai thúc giục, tôi rót một ít ra ly, thầm thỉ xin Mẹ cầu bầu cho tôi trước tòa Chúa, nếu đẹp Thánh ý Chúa, tôi sẽ được dứt cơn đau bằng ngược lại cho tôi vâng chịu bằng lòng và tôi uống cạn ly nước. Vừa lúc ấy, vợ tôi gọi tôi chở đi chợ, tôi mặc quần áo, dắt xe, chở vợ tôi lên chợ và quên bẵng mất bệnh tật. Trong lúc đứng chờ vợ, tôi lại chợt nhớ đến cơn đau của mình và ngạc nhiên vì mình đã quên nó, cũng có nghĩa nó đã không hành hạ tôi nên tôi mới quên nó. Vừa mừng vừa sợ, tôi lắng nghe cơ thể, cơn đau còn chưa đến. Tôi vẫn thở nhè nhẹ, chỉ sợ nó lại đến, nhưng không, hoàn toàn yên ổn. Tôi thở sâu, tôi vặn mình, phép lạ đã xảy ra, tôi hết đau hẳn!
         Có lẽ nhiều người sẽ cười nhạo: “Chuyện tầm phào”, hay cho rằng tình cờ, cơ thể lâu lâu trục trặc rồi phục hồi, vân vân và vân vân…Tôi, hơn mười hai giờ bị cơn đau hành hạ, tôi biết cơn đau rất thật! Phép lạ đã xảy đến với tôi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa! “Thời Tiên tri Ê-li-a, có bao nhiêu bà góa trong dân Ít-ra-en, nhưng chỉ có bà góa ở Xa-rép-ta được cứu khi nạn đói xảy đến, cũng thế bao nhiêu người phung hủi trong dân không được chữa lành vào thời Tiên tri Ê-li-sa  ngoại trừ Quan Na-a-man người Xy-ri”. Chính Đức Tin đã làm nảy sinh phép lạ!
        La-Vang ơi, tôi sẽ trở lại để tạ ơn Đức Mẹ đã không chê bỏ lời cầu xin của tôi. La Vang với tôi bây giờ thật ấn tượng vì có Mẹ hiển linh như Fa-ti-ma, như Lộ Đức, như Mễ Du vậy.

Gió chiều lồng lộng đài cao
Mây ngàn bảng lảng ngọt ngào lời kinh
Hồn theo nắng nhạt tâm tình
Dâng lên Đức Nữ Đồng Trinh thầm thì
Tòa vàng Mẹ cúi từ bi
Thương đàn con thảo ngấn mi sụt sùi
Kính mừng Mẹ đẹp mùa Vui
Mùa Mừng hớn hở ngậm ngùi mùa Thương
Nhiệm mầu sâu lắng lạ dường…
La Vang dần khuất vấn vương đường về.

************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: CHIỀU CÓ NGƯỜI HẤP HỐI







CHIỀU CÓ NGƯỜI HẤP HỐI


Tiếng đinh sắt xuyên vào chân rùng rợn
Có cái gì, như xương vỡ, khô đanh
Tợ sấm ran rền rỉ khắp ngoại thành
Người co cứng giữa cơn đau cùng cực

Chiều loang máu dưới nắng thiêu hừng hực
Ai trần truồng treo cây gỗ tang thương
Người đứng xem khác lang sói bạo cường
Chẳng mong đợi động chút lòng trắc ẩn

Chết chưa tới chắc vì còn mắc bận
Để dài lâu hấp hối đến bi ai
Chiếc giường kia, cây gỗ đó, bi hài
Quằn quại mãi đớn đau và nhục nhã

Chiều xuống chậm bóng chiều còn chưa ngã
Nắng còn nung người hấp hối trên cao
Thoảng bên tai nghe nức nở nghẹn ngào
Ai thoi thóp nhẹ tàn dần hơi thở

Chiều xuống chậm bởi chiều còn nặng nợ
Ân tình Người hấp hối đến thiên thu
Giọt nào rơi thánh thót giữa mịt mù
Thương hấp hối chiều hoang sầu tím  dại.

       ******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: QUYỀN THA QUYỀN BUỘC.



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 23 THƯỜNG NIÊN NĂM A



QUYỀN THA QUYỀN BUỘC.


“Điều gì dưới đất buộc cầm
Trên Trời cầm buộc âm thầm sâu xa
Còn điều đất đã thứ  tha
Trời cao tháo cởi bao la xứng tầm
Hai người dưới đất đồng tâm
Cầu xin bất cứ nông thâm điều gì
Cha Thầy ân điển thực thi
Vì đâu họp tụ oai nghi Danh Thầy
Thầy liền ở giữa sum vầy”

Chúa trao Hội Thánh đủ đầy quyền uy
Quyền tha, quyền buộc, an nguy
Cuối cùng luật lệ phụ tùy tình yêu
Miễn sao mưu ích sớm chiều
Cho nhân thế hưởng được nhiều hồng ân
Chẳng còn day dứt phân vân:
“Tội tôi nặng quá mười phần khó dung!”
Lời Cha Giải tội khiêm cung:
“Về bằng an nhé tội cùng đã tha”.
   
       ***********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng