THƠ: GIÁO ĐƯỜNG GẦY, BUỒN CỔ KÍNH










GIÁO ĐƯỜNG GẦY, BUỒN CỔ KÍNH

Chiều tĩnh lặng, Giáo đường nghiêng bóng, đổ
Chuông ngân hồi, người còn mải phù vân
Say lãng du, lòng tục khách lụy trần
Lơ đãng ngắm, đỉnh nhà Thờ, Thánh Giá

Phong sương phủ buồn rêu quanh tường đá
Ngói xỉn màu, oằn tuổi cũ, mang mang
Gió hắt hiu, sầu lá rụng, sân vàng
Rên khe khẽ, lũ rui mè, ọp ẹp

Ghế hai hàng, cúi đầu, ngồi khép nép
Mái bạc buồn, lác đác, cũng dăm, ba
Chỉ lũ chim se sẻ thấy là nhà
Nên rích rích, phá không gian lặng lẽ

Chiều xuống chậm, cho lòng buồn, nhè nhẹ
Ánh đèn Chầu, heo hắt chút cô liêu
Chúa giang tay, nhìn cũng mỏi, tiêu điều
Soi Cung Thánh, vệt nắng vàng bịn rịn

Cung trầm lịm đưa hoàng hôn, rụng chín
Giáo đường gầy, buồn cổ kính đê mê
Chút hắt hiu cùng lãng đãng sương về
Nghe huyền ảo mơ hồ vừa xuống chậm.

***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng





3 nhận xét:

  1. Buồn ảm đạm, buồn thê lương, buồn tận đáy buồn, ôi, buồn quá!
    Anna Ngọc Thanh Bình

    Trả lờiXóa
  2. Thuy Vu

    Đọc bài GIÁO ĐƯỜNG GẦY BUỒN CỔ KÍNH sao nghe lòng buồn man mác, chắc Chúa buồn hơn con!

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn nhiều vì đã có nhận xét

    Trả lờiXóa