CHÙM THƠ CHÚA KI-TÔ VUA VŨ TRỤ VÀ NGÀY PHÁN XÉT

 

 

 

VUA GIÊ-SU NA-GIA-RÉT

 

Con chẳng muốn Đấng Quân-vương nào khác

Ngoài Giê-su Na-gia-rét thương yêu

Trong lòng con, Vua thật sự mỹ miều

Và cao cả muôn lần người cao cả.

 

Giống như con, Ngài nghèo nàn vất vả

Dù Quân-vương thân thế tột cao sang

Để giống con, tôn quý cũng chẳng màng

Chưa từng có Quân-vương nào như thế!

 

Hạ mình sâu đáy tầng đời dâu bể

Sống không nhà chết nhờ mả thê lương

Một tình yêu tận Thiện đến phi thường

Quân-vương thế, muôn đời duy mỗi một.

 

Để yêu con, muốn con thành người tốt

Không chỉ Lời, cả gương sáng nêu cao

Và cả nuôi bằng Thịt Máu ngọt ngào

Con dám thách mọi Quân-vương hoàn vũ.

 

Quân-vương nào dám một đời lam lũ

Quân-vương nào quỳ xuống rửa chân con

Quân-vương nào tình hết mực sắt son

Và nhục nhã treo trần thân Thập Giá.

 

Tìm đâu nữa ngoài Quân-vương cao cả

Đấng là Đường, Sự Thật, Sống, thiên thu

Đấng Cứu Tinh Danh hiệu Thánh: Giê-su

Vua trên hết các vua trên trần thế.

  ---------------------------------------

   Giu-se Nguyễn Văn Sướng

 

BÊN NAO, TẢ, HỮU?

 

Con sẽ là dê hay là chiên?

Bên nao, tả, hữu, Chúa nhân hiền

Ôi, Ngày thưởng phạt, Ngày công thẳng

Từ đây, họa, phúc, sẽ vô biên

 

Một nửa là chiên, nửa giống dê

Chân co chân duỗi quá ê chề

Cầm cày còn ngoái đau không nhỉ

Tôi hỡi bao giờ hết u mê

 

Yêu người là yêu Chúa đấy thôi

Mọi ngày cơ hội có xa xôi

Kìa ai hoạn nạn, ai đau khổ

Chúa cần lòng thương xót, hỡi tôi!

 

Ai có tình yêu ấy mới chiên

Còn ai vô cảm rõ dê liền

Giới luật yêu thương là luật Thánh

Yêu là chạm tới Chúa vô biên.

 

*********

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

GIÊ-SU VUA MUÔN VUA.

 

Cao cao bảng nhỏ trên đầu:

“Đây Vua Do Thái” đậm mầu tang thương

Tưởng rằng chế giễu ngàn phương

Trụi trần sự thật phi thường muôn dân:

“Giê-su Vua các Thiên Thần

Vua muôn thế hệ nhân trần tôn vinh

Thánh Danh, Hỏa ngục hoảng kinh

Người người bái gối, Thiên đình suy tôn

Là Vua ngự trị tâm hồn

Vương quyền vương quốc trường tồn thiên thu”

   ---------------------------------------

   Giu-se Nguyễn Văn Sướng

 

 

 

DỤ NGÔN PHÁN XÉT

 

“Khi Con Người đến vinh quang

Thiên Thần chầu chực cao quang Ngai Trời

Muôn dân thiên hạ trên đời

Quây quần nghe xử bởi Lời phân minh

Như người mục tử chí tình

Vua tách tốt xấu chiên mình với dê

Dê tả, chiên hữu đôi bề

Bấy giờ Vua mới vỗ về chiên ngoan:

Cha Ta chúc phúc hân hoan

Này đây vương quốc thuộc đoàn các ngươi

Vì xưa Ta đói rã người

Các ngươi chẳng nệ chín mười cho ăn

Ta khát cho uống thỏa căn

Ta là khách lạ trở trăn đón về

Ta trần truồng quá ê chề

Áo quần cho mặc vỗ về ủi an

Ta đau yếu chẳng than van

Các ngươi thăm viếng nồng nàn tình thân

Ta tù rạc ngươi ân cần

Hỏi han chia sẻ đỡ đần cô đơn.

Người công chính bẩm: Nguồn cơn

Bao giờ thấy Chúa van lơn mà hòng

Cho ăn khi Chúa đói lòng

Khát mà cho uống, đèo bòng khách xa

Trần truồng cho mặc hoặc là

Ngồi tù, đau yếu mặn mà hỏi han.

Đức Vua trìu mến chứa chan:

Mỗi lần làm thế cho đàn chiên Ta

Dù người bé mọn ấy là

Các ngươi làm chính cho Ta trong đời.

Rồi Vua quay trái nặng lời:

Đồ quân nguyền rủa cút thời khỏi Ta

Đời đời thiêu đốt chẳng tha

Ở nơi dành sẵn quỷ ma thụ hình

Vì xưa Ta đói, làm thinh

Ta khát chút nước nghĩa tình chẳng cho

Ta là khách lạ co ro

Đã không tiếp rước, mặc cho trần truồng

Ta đau yếu, Ta tù đày

Chẳng thăm, chẳng viếng bỏ rày cô đơn.

Chúng phân bua lẽ thiệt hơn:

Nào con có thấy Chúa sờn mẻ chi

Hay là đói, khát những gì

Trần truồng, khách lạ, yếu đau, ngồi tù

Mà không phục vụ Chúa ru?.

Bấy giờ Vua đáp: Lũ ngu, mỗi lần

Một người bé mọn trong dân

Các ngươi chẳng đoái thi ân, nghĩa là

Các ngươi chẳng đoái đến Ta.

Thế là cả lũ loại ra đời đời

Còn người công chính lên Trời

Hưởng Nhan Thánh Chúa rạng ngời vinh quang.”

                                     *

                                 *      *

Dụ ngôn ngẫm nghĩ bàng hoàng

Vua Trời đồng hóa Mình Vàng với dân

Căn cơ xét xử cân phân

Chính là đồng loại ân cần hay không

Ngày sau cá chép hóa rồng

Yêu người Chúa kể là công trên Trời

Yêu cầu này dễ tuyệt vời

Dù là dốt nát, dở hơi, sang, hèn

Hay là trí giả đáng khen

Tùy lòng, tùy sức đua chen lên Trời.

   -------------------------------------------

   Giu-se Nguyễn văn Sướng

      (CN Lễ Chúa Kitô Vua)

            (Mt 25, 31-46)

 

NGÀY ẤY OAI NGHIÊM.

 

 

Mây trời ngày ấy Đấng Quân Vương

Ngự giá uy nghi đến tỏ tường

Thiên hạ muôn dân giờ xét xử

Quang minh, công thẳng chẳng khoan nương

 

Chiên, dê, tả, hữu, tách đôi đường

Chớp giật sấm ran khắp tứ phương

Ngày ấy oai nghiêm ngày nổi giận

Qua rồi thời khắc của tình thương

 

Chiên ngoan vinh hiển thưởng thiên đường

Tăm tối dê kia kiếp kiếp vương

Công thưởng tội đền giờ vĩnh cửu

Dụ ngôn minh bạch đã nêu gương

 

Tội, công xét xử cứ yêu thương

Khát uống, đói ăn chẳng lạ thường

Hỏa ngục thiên đường tùy lối sống

Mới trời, mới đất lúc sang chương

 

*****************************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

 

ÔI, NGÀY LUẬN TÔI

 

 

“Mây trời, Ngài đến thênh thang

Hai hàng nghi vệ cao sang dàn chào

Oai Nghi ngự ở tòa cao

Khắp dân thiên hạ ngọt ngào xử phân

Chiên, dê tách biệt đôi phần

Trường sinh phúc phận ân cần dành chiên

Những ai đối tốt xử hiền

Đọa đày muôn kiếp nhãn tiền là dê..

Tình yêu gương mẫu vẹn bề

Còn muôn điều khác kể về hư không”

 

Ôi, ngày luận tội thưởng công

Muôn dân diện kiến mặt rồng uy nghi

Bấy giở run rẩy: “Ước gì!”..

Thời gian thuận tiện qua đi một đời

Đâu cần hiểu biết cao vời

Không cần địa vị chẳng lời khôn ngoan

Tình người đã đủ hoàn toàn

Thực thi được vậy hân hoan đời đời.

 

***************************

 Giu-se Nguyễn Văn Sướng