THƠ: TA LÀ BÁNH TỪ TRỜI CAO & NƯỚC TRỜI, BÁNH THẬT




TA LÀ BÁNH TỪ TRỜI CAO

Nếu được sống cùng Ngài vào thuở ấy
Thì ải này đâu dễ bước chân chi
Khi nhân thân ngày bữa có lạ gì
“Ta là Bánh từ Trời cao xuống thế!”

Nếu được thấy mỗi ngày như thường lệ
Người đã ăn và cùng uống, ôi chao!
“Đem thịt mình nuôi sống chúng tôi sao?”
Lời như thế, khó nghe là đúng thực

Nhưng cũng thấy bao nhãn tiền, ân đức
Phép lạ làm nhan nhản khắp nơi nơi
Mà vẫn mang thành kiến, ối cha ơi
Thì quả thật, kiêu căng và hợm hĩnh!

Nghe lời nói, ngắm việc làm, bình tĩnh
Người có tâm, biết phục thiện sẽ Tin
Dù huyền siêu, không hiểu vẫn nhận nhìn
Vì nhân thế không một ai như thế! 

Duy mình Ngài giữa trần đời dâu bể
Bánh Thiên thần nuôi sống cõi nhân sinh
Man-na Trời ban sức sống Thần linh 
Không như Bánh Thế gian, toàn Bánh vẽ!

******************************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

NƯỚC TRỜI, BÁNH THẬT

Nước Trời, Bánh Thật*, thì chê
Thế gian, Bánh Vẽ, si mê một đời
Bánh Chân Thật,  xuống từ Trời
Đâu như Bánh Vẽ vợi vời hư không!

Mâm đời Bánh Vẽ viễn vông
Phù hoa ảo ảnh bềnh bồng mây trôi
Trắng tay, không “Bỏng”, hỏng “Xôi”
Ê chề chán vị Đời “Ôi”** lỡ làng

Mâm đời Bánh Vẽ mơ màng
Nồi kê chửa chín ngỡ ngàng giấc mê
Tranh danh đoạt lợi bộn bề
Một cơn gió thoảng não nề phù vân

Nước Trời, Bánh Thật, hồng ân
Thỏa thuê khát vọng thế nhân đợi chờ
Man-na Trời xuống hơn mơ
Thiên đàng dương thế huyền cơ diệu kỳ.

*************
(*) Mình Thánh Chúa Giê-su
(**) thiu, thối..
Giu-se Nguyễn Văn Sướng