THƠ: ANH



         ANH

Anh giận hầm hầm quát rất to
Chị ngồi thút thít dáng co ro:
"Em sai, mình ạ, em xin lỗi
Trót dại xin chừa, mình thứ cho."

Nước lạnh xối vào lửa tắt ngay
Lòng anh mềm nhũn mắt cay cay
Chị hiền...đâu nỡ anh la mắng
Hối hận cười trừ...đến thật hay.

Chóng nóng nguội nhanh, anh chứ ai
Tính ăn nết mặc cũng sơ sài
Anh là mái cả che mưa nắng
Chỗ dựa bao năm tháng miệt mài.

Chị khấn vái Trời anh sống lâu
Chẳng xin danh vọng với sang giầu
Đêm nghe anh ngáy đầy yên ủi
Mới biết vợ chồng nghĩa nặng sâu.

Chị liếc vội anh tướng vũ phu
Mà lành như đất, bố thằng cu
Lấy nhau hơn chục năm chung sống
Thoắt đấy vợ chồng đã chớm thu.
------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét