THƠ: TỰ LÒNG CÓ MỚI XUẤT RA



Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 22 Thường Niên B

TỰ LÒNG CÓ MỚI XUẤT RA

Tự lòng có mới xuất ra
Can chi vật thực, mà là tâm can
Uế dơ xuất tự tim gan
Phải đâu ăn bậy uống càn mà dơ

Lương tâm đen đủi thì ngơ
Lòng chai dạ đá lại vờ yêu thương
Miễn sao đẹp mặt ra đường
Lòng không có “Xạ”, đòi “Hương” ngọt ngào

Giả hình, “Tiếu lý tàng đao”
Lời gian, ý trá bằng sao thật thà
Tự trong sâu thẳm người ta
Lòng đầy miệng mới trào ra, rõ ràng

Rửa lòng cho sạch thênh thang
Chất vào nhân đức sẵn sàng từ đây
Yêu thương xuất tự lòng nầy
Thiên đàng hạ giới vui vầy bình an.

*****************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




Thơ: NÀY EM, & BỎ NGÀI, CON BIẾT THEO AI?



NÀY EM,

Này em, đây thứ Lương thần
Từ Trời ban xuống ân cần, nhưng không
Người ta chẳng phải gắng công
Chân trời góc bể, ngày đông đêm hè

Này em, lẳng lặng mà nghe
Đến mà ăn Bánh, em e ngại gì
Thật là Thịt, Máu, huyền vi
Phúc ai chẳng chút hoài nghi Lời Ngài

Này em, Bánh Thật chẳng sai
Không như Bánh Vẽ trần ai phỉnh phờ
Sao em để Chúa đợi chờ
Ngày ngày nhà Tạm trơ vơ ngàn đời!

Này em, tiếng Chúa gọi mời
Đến mà dự tiệc Nước Trời cao sang
Nếu như em thấy Thiên Đàng
Thiên Thần phủ phục hàng hàng tôn nghiêm!

Này em, em hãy cung khiêm
Chúa em thành Bánh chẳng hiềm vì em
Này em, em đến mà xem
Chúa em chờ đón em đem vào lòng

Này em, em hãy khát mong…

********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

BỎ NGÀI, CON BIẾT THEO AI?

Bỏ Ngài, con biết theo ai!
Hít-le, Pôn-sạc, hay ngài Hốc-kinh (*)
Họ đều những bậc Thần-minh?
Hay là có thuật trường sinh thông thần?

Bỏ Ngài, ai dẫn bước chân
Đường đời vạn nẻo, lành gần dữ xa
Thênh thang, đường quỷ lối ma
Phù hoa nối tiếp mặn mà phù hoa

Thế gian tăm tối mù lòa
Biết bao triết thuyết bất hòa với nhau
Rồi khi chung cuộc ngày sau
Tối tăm sự Chết rớt mau giọt sầu!

Bỏ Ngài, con biết đi đâu
Chẳng ai sống lại nhiệm mầu cho con
Toàn là Bánh Vẽ thơm ngon
Đói mềm chầu chực mâm son cuộc đời

Vu vơ tay với mù khơi
Cây đời trái mộng vợi vời hư không
Duy Ngài Ánh Sáng cậy trông
Chiếu soi tăm tối mênh mông gian trần

Ôi Ngài, ôi Bánh Thiên Thần
Bỏ Ngài, con biết dò lần theo ai?
Con tin, Ngài chính Ngôi Hai
Tin Ngài suốt cả dặm dài đời con.

                           ******************               (*)Adolf  Hitler, Jean-Paul-Sartre, Stephen Hawking.

Giu-se Nguyễn Văn Sướng





THƠ: TA LÀ BÁNH TỪ TRỜI CAO & NƯỚC TRỜI, BÁNH THẬT




TA LÀ BÁNH TỪ TRỜI CAO

Nếu được sống cùng Ngài vào thuở ấy
Thì ải này đâu dễ bước chân chi
Khi nhân thân ngày bữa có lạ gì
“Ta là Bánh từ Trời cao xuống thế!”

Nếu được thấy mỗi ngày như thường lệ
Người đã ăn và cùng uống, ôi chao!
“Đem thịt mình nuôi sống chúng tôi sao?”
Lời như thế, khó nghe là đúng thực

Nhưng cũng thấy bao nhãn tiền, ân đức
Phép lạ làm nhan nhản khắp nơi nơi
Mà vẫn mang thành kiến, ối cha ơi
Thì quả thật, kiêu căng và hợm hĩnh!

Nghe lời nói, ngắm việc làm, bình tĩnh
Người có tâm, biết phục thiện sẽ Tin
Dù huyền siêu, không hiểu vẫn nhận nhìn
Vì nhân thế không một ai như thế! 

Duy mình Ngài giữa trần đời dâu bể
Bánh Thiên thần nuôi sống cõi nhân sinh
Man-na Trời ban sức sống Thần linh 
Không như Bánh Thế gian, toàn Bánh vẽ!

******************************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

NƯỚC TRỜI, BÁNH THẬT

Nước Trời, Bánh Thật*, thì chê
Thế gian, Bánh Vẽ, si mê một đời
Bánh Chân Thật,  xuống từ Trời
Đâu như Bánh Vẽ vợi vời hư không!

Mâm đời Bánh Vẽ viễn vông
Phù hoa ảo ảnh bềnh bồng mây trôi
Trắng tay, không “Bỏng”, hỏng “Xôi”
Ê chề chán vị Đời “Ôi”** lỡ làng

Mâm đời Bánh Vẽ mơ màng
Nồi kê chửa chín ngỡ ngàng giấc mê
Tranh danh đoạt lợi bộn bề
Một cơn gió thoảng não nề phù vân

Nước Trời, Bánh Thật, hồng ân
Thỏa thuê khát vọng thế nhân đợi chờ
Man-na Trời xuống hơn mơ
Thiên đàng dương thế huyền cơ diệu kỳ.

*************
(*) Mình Thánh Chúa Giê-su
(**) thiu, thối..
Giu-se Nguyễn Văn Sướng