CHÙM THƠ MÙA CHAY



CHÙM THƠ MÙA CHAY


VẪN MAN MÁC TÍM


Lá, khăn, dàn trải khắp đường
Người người đón Đấng-phi-thường xôn xao
Hô-sa-na, thét cùng gào
Mừng vui, phấn khích, dâng cao ngập lòng

Những là ngày đợi, đêm mong
Sương mù sớm đục, nắng trong trưa hè
Biết đâu chân chất mà nghe
Hay phường chót lưỡi màu mè đãi bôi

Hôm nay đón Chúa lên ngôi
Ngày mai trở mặt tráo môi chuyện đời
Vào thành, khăn, lá…trời ơi
Ra thành, roi vọt, xích tời…tang thương!

Thế nhân tục lụy vẫn… thường
Ăn tàn theo đóm mang vương yếu hèn
A dua thói ấy nhỏ nhen
Một đời công chính lắm phen lỗi lầm

Hô-sa-na, dẫu thật tâm
Vẫn man mác tím thương trầm xót xa
Hắt hiu ngọn gió tím pha  
Hồn thơ nhẹ tím thiết tha chiều tàn.

***************************
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng


TÌNH CÂY THẬP TỰ

Giang tay Thánh Giá im lìm
Nửa như muốn nói nửa tìm lặng thinh
Hai ngàn năm kiếp nhân sinh
Vẫn còn treo mãi Thập hình bởi đâu

Trên cao Thánh Giá gục đầu
Nửa như mỏi mệt nửa sầu nhân gian
Đóng đinh bao tháng năm ngàn
Còn chưa ngỏ hết tâm can với đời

Giang tay nối Đất với Trời
Nửa xin tha thứ nửa mời ăn năn
Hai thiên niên kỷ trở trăn
Trán kia còn đậm vết hằn mão gai

Nắng mưa Thánh Giá phôi phai
Khi đeo ngực họ khi cài áo em
Qua đường đứng lại mà xem
Con Người đau khổ chẳng đem trang hoàng

Giang tay Thánh Giá tan hoang
Nửa vương cây gỗ nửa quàng quanh thân 
Hai ngàn năm đứng tần ngần
Bên đời hiu quạnh phân vân ngóng chờ

Giang tay bụi đã phủ mờ
Người chê chối bỏ người thờ kính tin
Một mai ai có nhận nhìn
Dưới chân Thập Tự tay vin lệ nhòa.

    ***************************
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng



VỀ ĐI NHÉ, VỀ ĐI

Một chút nắng muộn mằn còn le lói
Chiều thật buồn, hiu hắt gió trên cao
Rặng thông xao như vẳng tiếng thì thào:
Về đi nhé, về đi, về…tím thẫm!

Vết lăn trầm cuối đường, đời cũng chậm
Phù vân nào mà chẳng kiếp mây trôi
Vinh hoa nào an ủi phút chia phôi
Mà nấn ná để chiều man mác tím

Gối đã mỏi, bước hoang đàng mệt lịm
Thân rã rời hồn chán ngán ly hương
Những ước mơ giờ cũng đã tầm thường
Bàng bạc tím mỗi chiều về quạnh quẽ

 Về, về đi, thúc giục nào khe khẽ
Kinh cầu buồn chầm chậm vãn lê thê
Giáo đường nghiêng chuông đổ nhắc lời thề
Loang lổ tím đỉnh nhà Thờ, Thánh Giá

Đã nhạt nhòa khối hình cành với lá
Đất dâng lên thoi thóp chút Trời cao
Xào xạc xa đưa thoảng tiếng nghẹn ngào
Âm thầm tím bóng ngập ngừng trở lại.

*************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

    MÙA TÍM DỊU DÀNG

Mùa về ngập tím sắc không gian
Tím cả lời ca, tím giọt đàn
Huyền ảo tím lên màu phẩm phục
Dịu dàng tím cả tiếng kinh than

Lao xao tiếng gió tím yêu thương
Thong thả chuông ngân vọng Thánh đường
Tím mãi hoàng hôn màu nhắc nhở
Tím mùa chay tịnh khói hương vương

Tím lên Thánh Giá tím Bàn Thờ
Tím đến mênh mang tím ước mơ
Mầu nhiệm ai sơn mà tím ngát
Êm đềm phủ lịm tím câu thơ.
      -------------------------------
      Giu-se Nguyễn văn Sướng

THÁNH GIÁ TÍM


Thánh Giá chiều nay tím phủ rồi
Thương trầm tuần Thánh tím loang trôi
Buồn buồn giọng gẫm đàng thương khó
Ai vãn cung sầu khóc Chúa tôi

Ngọn nến cuối cùng cũng tắt đi
Giáo đường tĩnh lặng gió thầm thì
Lũ chim ríu rít thêm buồn lạ
Thảng thốt mơ hồ khúc Thánh thi

Cung Thánh sâm nghiêm vắng lặng tờ
Đèn Chầu leo lét ánh hoang sơ
Im lìm Nhà Tạm trơ vơ quá
Hiu hắt như ai dáng đợi chờ

Tím cả không gian vẳng gió đưa
Tím lên vạt nắng đổ lưa thưa
Lòng ai tím lịm mùa thương khó
Như tím hồn Ai thuở rất xưa.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

VỀ, VỀ NHÉ.

Tím trải mùa nhẹ buồn đời lữ thứ
Ai trở về mà nước mắt rưng rưng
Hồn quê xa lòng nhung nhớ chẳng từng
Trong gió thoảng mơ hồ lời kêu gọi.

Chút le lói ăn năn nào còm cõi
Người nghoảnh nhìn đường gió bụi tang thương
Ước mơ xưa giờ cũng đã tầm thường
Đi đâu nữa, loanh quanh đời cũng mệt.

Những vấp ngã hằn sâu đầy dấu vết
Mỗi chiều về nhức nhối cứa trong tim
Buồn dâng lên vạt nắng tắt lặng chìm
Đợi chi nữa mà chẳng về chân hỡi.

Giáo đường tím tiếng kinh cầu chờ đợi
Trở về thôi ngày đã lịm hoang vu
Tiếc nuối chi một khoảng tối tình thù
Bên gối Chúa, gục đầu nghe nức nở.

Tím phẩm phục dịu dàng màu nhắc nhở
Xé lòng ra mà băng bó tâm can
Yêu thương dâng tím ngát nhuộm cung đàn
Về, về nhé, tím thì thầm giọt nhịp.

*****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


  TRÊN ĐỒI CAO

Đồi cao gió ngập hồn
Ai đứng đó bôn chôn
Nắng nhạt chiều dần tắt
Dịu dàng vướng cuối thôn

Trơ vơ cây Gỗ cao
Vẳng tiếng gió xì xào
Xác xuống rồi người hỡi
Tìm chi đứng khát khao?

Buồn sao phủ nặng đầy
Sầu chẳng gió đưa mây
Chỉ thấy lòng da diết
Cô đơn chiếc bóng gầy

Đồi cao Xác xuống rồi
Nắng sắp lịm về thôi
Cây Gỗ còn in bóng
Nền xanh đậm núi đồi

Dường như mắt vẫn đương
Tai vẫn tiếng yêu thương
Nấn ná hoài không nỡ
Bóng người bóng Gỗ vương

Nhạt nhòa nắng tắt dần
Đêm kéo xuống phân vân
Thổn thức về theo gió
Mơ hồ tiếng gót chân.
    ------------------------
 Giu-se Nguyễn văn Sướng

 XIN TỈNH THỨC.


Con vẫn biết phải sẵn sàng tỉnh thức
Mà “Ba Thù” lại dỗ giấc u mê
Thế gian kia nham hiểm thiếu chi “Nghề”
Xác thịt nọ buồn thay hùa phản bội

Để tỉnh thức, dẫu ngược dòng phải lội
Đường thênh thang từ chối lối hanh thông
Đèn thắp lên phải sẵn hũ dầu hồng
Phải đất tốt sẵn sàng cho giống tốt

Phải là muối là men nhào trong bột
Đợi Chủ về bất chợt dẫu canh ba
Hai yến kia thành bốn yến thật thà
Đừng dại dột biếng lười đem cất giấu

Con tự nhủ lòng mình đời tranh đấu
Cửa hẹp đây, khổ giá đấy kiên gan
Lời Chúa soi tỏ lối chiếu đêm ngàn
Mặc ngu dại đời cười chê chỉ trích

Sống tỉnh thức chẳng ai mà ưa thích
Nhưng đời người chỉ một kiếp nhân gian
Đến rồi đi nếu chọn sống an nhàn
Ngày nhắm mắt muộn màng trong hối tiếc

Xin tỉnh thức dẫu một đời thua thiệt
Chọn nước Trời thay cám dỗ êm nhung
Theo dấu xưa Thầy Chí Thánh oai hùng
Ngày Chủ đến hân hoan con tỉnh thức.

********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

VỀ KHI CHƯA TÍM BỜ MI

Về thôi, hai tiếng ngập ngừng
Thoảng trong tiếng gió rưng rưng giọt sầu
Tím mùa chay Thánh cao sâu
Thương trầm lãng tử hồi đầu ăn năn

Giọt khuya ai rớt muộn mằn
Xé lòng nức nở trở trăn đêm dài
Tím lòng mong ngóng sớm mai
Bình minh trở lại kẻo Ai ngóng chờ

Một thời chai đá, ơ hờ
Hãi hùng cõi chết mịt mờ hư vô
Trần gian tím nỗi hồ đồ
Cây khô không trái, mả mồ tô vôi

Chỉ là chút bụi thế thôi
Một mai tro bụi thương ôi còn gì
Về khi chưa tím bờ mi
Khi chiều nhạt nắng phân ly gần kề

Chuông hồi cảnh tỉnh cơn mê
Lãng du trở gót đường về nôn nao
Giáo đường tím bóng nghẹn ngào
Giang tay Thánh Giá thì thào lời đêm.
     
       *************************
       Giu-se Nguyễn Văn Sướng

QUAY ĐẦU LẠI


Ảo phù vân vẫn bày trò lừa phỉnh
Tối mắt người mê muội đỉnh giàu sang
Mồi vinh hoa bả phú quý trái ngang
Xui giành giật còn kể gì thủ đoạn

Kìa thiêu thân quay cuồng trong điên loạn
Thà huy hoàng rồi chợt tắt trăm năm
Nọ phù vân thêu dệt tợ trăng rằm
Cơn gió thoảng ngậm ngùi vào quên lãng

Đời là giấc vô thường trôi lãng đãng
Mà trói người tròn kiếp vẫn không tha
Giữa bao la đường không lối về nhà
Phù hoa hỡi phù hoa, phù hoa cả

Một đời người ngược xuôi còn tất tả
Để một đời tay trắng vẫn về không
Hạt bụi nào rơi rụng giữa mênh mông
Còn chi đó còn chi đời hư ảo!

Quay đầu lại để cho hồn thơm thảo
Lắng đọng lòng nghe vọng tiếng thiên thu
Địa đàng xưa nổi rõ giữa sa mù
Đường quê cũ hân hoan dồn nhịp bước.
-----------------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng.

AI ĐEM TÍM PHỦ

Ai đem tím phủ Chúa tôi
Để chiều buồn lịm hoang trôi tím về
Cung sầu ai vãn lê thê
Khóc đàng Thương khó não nề ăn năn
Giọt thương ai những trở trăn
Mơ hồ nhẹ rớt muộn mằn đắng cay
Giáo đường im bóng mây bay
Chia tay vệt nắng cuối ngày, nao nao
Trầm cung điệu khúc ngọt ngào
Lan dần nhẹ tím thì thào chiều đi.

    ***********************
Giuse Nguyễn Văn Sướng

TÍM CHIỀU BÓNG MẸ.

Mẹ vẫn đó, dưới chân Con, lặng lẽ
Lưỡi gươm mầu giờ xuyên suốt qua tim
Giữa cơn đau Mẹ lặng đứng im lìm
Dù giông tố bão lòng đang cuộn sóng

Con treo cao Mẹ chỉ còn chiếc bóng
Phút ly trần Mẹ hấp hối theo Con
Nhìn Con đau dạ Mẹ xót mỏi mòn
Nâng chén đắng đầy vơi giờ Mẹ cạn 

Nhớ Hài Nhi lon ton mùa nắng hạn
Thương ngày nào chập chững bước chân yêu
Mái tóc êm Mẹ đã vuốt bao chiều
Giờ hấp hối Mẹ xé lòng bất lực

Ai làm mẹ, xẻ chia niềm tủi cực
Con không là riêng Mẹ, xót xa sao!
Đời thấu chăng giòng nước mắt nghẹn ngào
Đang ngược chảy dội thương tim Hiền Mẫu

Đớn đau vàng rụng rơi sầu chín nẫu
Để Bóng gầy lặng lẽ với bi ai
Lời tiên tri đeo đẳng những năm dài
Giờ hiện thực, Con trần truồng Thập giá

Con run rẩy cơn cuồng phong chiếc lá
Tim Mẹ trồi nghẹn ngược ứ thương đau
Đồi Can-vê chiều lịm nắng nhạt màu
Người hấp hối kéo dài thêm nhức nhối

Người dần lịm Bóng im lìm thật tội
Con đi rồi Mẹ còn ở! Thê lương
Tím phủ lên màu hoang dại đoạn trường
Bao là tím, tái tê chiều buồn tím.
   
**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

LÃNG TỬ HỒI ĐẦU

Ta rời bỏ nhà CHA
Và lạnh lùng cất bước
Từ rất xa , thuở còn nhỏ dại
Ta đã tự thoát khỏi vòng tay CHA
Lang thang vô định
Thằng con hoang đàng là ta
Cảm thấy chân trời tự do mở rộng .
Ta dấn bước phiêu lưu
Quên tình cha ngày đêm trông ngóng .

Rựa , ta kề vào cây luân lý
Dao , ta đặt  dưới gốc Đức Tin
Và chặt phăng đi mảnh lương tâm quằn quại
A ha , xong rồi !
Ta lao mình vào mê đắm , truy hoan .

Gốc Đức Tin đã chặt
Vẫn tiềm tàng sức sống
Cây luân lý , đọt lương tâm
Vẫn vươn lên bao phủ con tim ta
Ta sẽ lấp ngõ , cài then cửa
Bằng tăng thêm cường độ của truy hoan .

 Càng truỵ lạc ta càng khắc khoải
Rất mơ hồ ta thấy quạnh hiu
Bất an, trống vắng , buồn sầu
Đeo đẳng ta mỗi nẻo đường ta bước
Tình CHA ta rũ bỏ năm nào
Giờ day dứt tim ta khi chiều xuống .

Mơ hồ như gió thoảng
Mong manh hơn giọt sương
Có tiếng ai đang gọi
Ai gọi ta mà ngọt ngào thế !
Vang mãi trong lòng khúc yêu thương .

Xưa , ta bỏ nhà CHA
Giờ tìm về bên gối
Tình yêu vẫn thuở nào
Ngời sáng sau phong ba
Gieo mình  vào lòng CHA
Ta , lãng tử hồi đầu
Khóc lên vì hạnh phúc .
-----------------------------------
  Giuse  Nguyễn văn Sướng .

TÍM TẬN BAO LA

Nắng pha tím nhẹ lưng trời
Giáo-đường chuông đổ giục đời ăn năn
Trầm trầm nài nẳng kinh văn:
“Phù hoa mê mải khô cằn hồn ai”

Mùa về trải tím dặm dài
Tím đan chay tịnh tím cài lời than
Chiều đưa tím trải bạt ngàn
Nhuộm hồn đẫm tím giọt đàn thiết tha
Tím mùa sám hối ngọc ngà
Mặn mà tím tận bao la dịu dàng.
        -------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng


GIÁO ĐƯỜNG GẦY, BUỒN CỔ KÍNH

Chiều tĩnh lặng, Giáo đường nghiêng bóng đổ
Chuông ngân hồi, người còn mải phù vân
Say lãng du, lòng tục khách lụy trần
Lơ đãng ngắm, đỉnh nhà Thờ, Thánh Giá

Phong sương phủ buồn rêu quanh tường đá
Ngói xỉn màu, oằn tuổi cũ, mang mang
Gió hắt hiu, sầu lá rụng, sân vàng
Rên khe khẽ, lũ rui mè, ọp ẹp

Ghế hai hàng, cúi đầu, ngồi khép nép
Mái bạc buồn, lác đác, cũng dăm, ba
Chỉ lũ chim se sẻ thấy là nhà
Nên rích rích, phá không gian lặng lẽ

Chiều xuống chậm, cho lòng buồn, nhè nhẹ
Ánh đèn Chầu, heo hắt chút cô liêu
Chúa giang tay, nhìn cũng mỏi, tiêu điều
Soi Cung Thánh, vệt nắng vàng bịn rịn

Cung trầm lịm đưa hoàng hôn, rụng chín
Giáo đường gầy, buồn cổ kính đê mê
Chút hắt hiu cùng lãng đãng sương về
Nghe huyền ảo mơ hồ vừa xuống chậm.

***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng