THƠ: PHẢI CHĂNG DẤU CHỈ. & MỘT LỜI CHỨA CẢ UY NGHI & CHÚA CHO LAZARO SỐNG LẠI


Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 5 Chay A


PHẢI CHĂNG DẤU CHỈ.

Tuần Chay Thánh cuối, cận kề
Mà cơn đại dịch(*) lê thê vẫn còn!
Bụi tro giờ thấm mỏng dòn
Cậy trông, phó thác, sắt son tín thành

Mùa Chay, đại dịch song hành
Phải chăng dấu chỉ rành rành cho dân
Xé lòng về với Hồng Ân
Kẻo khi chẳng kịp bước chân hoang đàng

Hôn nhân đồng giới sỗ sàng
Phá thai, ly dị trái ngang cuộc đời
Vũ trang thù địch khắp nơi
Nguyên nhân, hậu quả gọi mời trở trăn

Dẫu cho cơ hội muộn mằn
Đoàn con đấm ngực ăn năn tội mình
Xót thương, lòng Chúa công minh
Qua cơn đại dịch hồi sinh gian trần

Phụng vụ giờ vắng Giáo dân
Giáo đường chiều muộn bần thần cô đơn
Trời cao đổ xuống muôn ơn
Rộn ràng Thánh Lễ sau cơn dịch nàn.

**************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

MỘT LỜI CHỨA CẢ UY NGHI

Táng trong mộ đã bốn ngày
Người nhà khẳng định xác rày đã hôi
Thôi thì phận đã thì thôi
Phiền Thầy chi nữa thương ôi cũng đành!

Ai dè thượng trí Cao Xanh
Để cho cớ sự vinh danh Ngôi Lời
Xác đang phân hủy rã rời
Một Lời truyền phán tức thời tái sinh

Từ trong mộ đá tự mình
Bước ra về với gia đình thân thương
Thế gian giờ mới tỏ tường
Hồng ân Cứu độ chính “Đường”* này đây

Tạo thiên lập địa cao dầy
Chưa từng có một vị Thầy như ri
Một Lời chứa cả uy nghi 
Mộ sâu vội trả tử thi vẹn toàn

Trần gian mừng rỡ hân hoan
Tin Mừng cứu độ truyền loan mọi thời
Giê-su là chính Con Trời
Ngôi Lời nhập thể cứu đời trường sinh.

*******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
* Chúa nói: Ta là Đường...

CHÚA CHO LAZARO SỐNG LẠI

Một người bệnh nặng tên là
La-za-rô ấy quê nhà Bê-ta(Bê-ta-ni-a)
Làng hai em chị Mác-ta
Ma-ri-a chính sau là hối nhân
Xức dầu, lấy tóc lau chân(Chúa)
La-za-rô bệnh, thân nhân hai nàng
Hai cô cho báo vội vàng:
"La-za-rô, kẻ liệt đang mong Thầy" 
Nghe xong Chúa bảo: "Bệnh nầy
Thật không đến nỗi như vầy chết oan
Dịp này để tỏ vinh quang
Qua cơn nghèo ngặt, Con càng được vinh"
Đức Giê-su quý chân tình
Mác-ta và những em mình của cô:
Ma-ri-a, La-za-rô
Tuy nhiên Chúa vẫn tỉnh khô chưa về
Hai ngày nấn ná bộn bề
                                Rồi sau Người nói: "Ta về Giu-đê"
Các môn đệ đáp: "Giu-đê,
Người ta ném đá, Thầy về đó sao?"
 Giê-su phán bảo: "Ôi chao
Ban ngày chẳng phải có nào mười hai(Giờ)
Đi thì không vấp ngã dài
Vì nhìn thấy ánh ban mai mặt trời
 Ban đêm đi ngã tơi bời
Vì không ánh sáng ở nơi chính mình"
 Nói xong Người bảo môn sinh:
"La-za-rô bạn chúng mình ngủ yên
Thầy đi đánh thức anh liền"
 Môn đồ thưa lại: "Nếu yên giấc nồng
Anh ta khỏe lại như không"
 Nhưng Ngài nói chết chứ không ngủ rày
Môn đồ lại tưởng ngủ say
 Bấy giờ Người nói trắng ngay vào đề:
"La-za-rô chết não nề
 Thầy mừng cho các anh về chuyện ni
Thầy không có mặt kịp khi
Nhưng là dịp tốt đúng thì tin cao
Thôi ta đến với anh nào"
 Ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô
Hô hào cùng các môn đồ:
"Chúng ta cùng chết chung mồ Thầy ta"
 Đến nơi Chúa đã thấy là
La-za-rô chôn đã mồ ma bốn ngày
 Bê-ta-ni-a cách rày
Gia-liêm(Je-ru-sa-lem) ước tính chẳng tày ba cây(số)
            Nhiều người Do Thái đến đây
Chia buồn với Mác-ta và Ma-ri(a)
Vì em các chị ra đi
 Được tin Chúa đến, tức thì Mác-ta
Vội vàng nghênh đón Chúa xa
Ma-ri-a vẫn ngồi nhà héo hon
 Mác-ta thưa Chúa: "Nhà con
Nếu Thầy có mặt em con vẫn còn
 Nhưng giờ con biết vuông tròn
Thầy xin Thiên Chúa sắt son điều gì
Ngài ban tức khắc một khi"
 Giê-su an ủi: "Chớ nghi tin Thầy
Em con sẽ sống lại rầy"
 Mác-ta đáp lại: "Thưa Thầy em con
Con tin sống lại vuông tròn
Trong ngày sau hết vàng son mai nầy
Khi kẻ chết sống lại rầy"
Giê-su phán bảo: "Này đây chính Thầy
Thầy là sự sống lại rầy
Và là sự sống mai nầy hiển vinh
Ai tin, dù chết phục sinh
 Ai sống, tin, sẽ hằng sinh muôn đời
Con có tin đúng y lời?"
Mác-ta thưa lại: "Lạy Thầy con tin
Thầy là Ki-tô con nhìn
Là con Thiên Chúa con tin, Thầy là
Đấng phải đến thế gian tà"
 Rồi cô gọi Ma-ri-a
Kề tai nói nhỏ: "Thầy ta đến rồi
           Gọi em ra đấy, đi thôi"
 Ma-ri-a chạy một thôi đón Ngài
 Giê-su còn đứng dằng dai
Ngoài làng chỗ gặp dông dài Mác-ta
 Những người Do Thái theo ra
Tưởng rằng cô lại chạy ra mộ sầu
 Vừa nhìn được Chúa đứng đâu
Cô liền phủ phục gục đầu kêu van:
"Nếu đây đã có Thánh Nhan
Em con đâu đã đến nàn thác oan!"
 Thấy cô thương khóc em ngoan
Và người Do Thái cả đoàn khóc than
Giê-su thổn thức gan vàng
 Hỏi rằng: "Để xác anh chàng ở đâu?"
Họ thưa: "Thầy đến xem nhầu"
 Giê-su xúc động lệ sầu tuôn mau
 Người Do Thái nói với nhau:
“Ông thương anh ấy đến đau đớn lòng”
 Vài người trong nhóm ước mong:
“Ông ta mở mắt mù xong lẽ nào
Không làm khỏi chết hay sao?”
 Giê-su lại thổn thức cao trong lòng
Người đi ra mộ mới xong
Là hang đậy đá ngoài hòng lỡ khi
 Giê-su bảo: “Lấy đá đi”
Mác-ta ngăn cản: “Tử thi nặng mùi
Em con mộ bốn ngày vùi”
 Giê-su an ủi chị vui: “Nào Thầy
Chẳng từng nói với chị đây
                               Nếu tin chị sẽ thấy đầy vinh quang”
 Đá lăn cửa mộ rộng toang
Giê-su ngước mắt đàng hoàng thốt ra:
“Lạy Cha, con cảm tạ Cha
Vì Cha quý mến ngọc ngà lời son
 Con biết Cha nhận lời con
Nhưng vì đân chúng vây tròn quanh đây
Nên con nói họ tin rầy
Chính Cha là Đấng-Cao-Dầy sai con”
 Nói xong Chúa lớn tiếng hô:
“La-za-rô hỡi, cửa mồ bước ra”
 Người nằm trong mộ đi ra
Tay chân quấn vải, mặt ma khăn dầy
Giê-su phán bảo: “Cắt dây
Cởi khăn, tháo vải anh đây đi về”
 Nhiều người Do Thái chẳng nề
Về thăm nhà đám đang tề tựu đây
Đám đông chứng kiến chuyện nầy
Điềm thiêng cả thể ông Thầy làm ra
Nhiều người tin kính sâu xa

***********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng