THƠ: HUYỀN NHIỆM






HUYỀN NHIỆM

Tôi hiện hữu không quyền tôi tự quyết
Chút thời gian và một chút không gian
Đến rồi đi muôn thuở miễn luận bàn
Mà đâu đến và đi đâu: Huyền nhiệm!

Ngày vừa tận thì đêm về độc chiếm
Hết mưa dầm lại nắng gắt cân phân
Ai vô tư không tự hỏi đôi lần
Bao định luật, Nhiệm-mầu nào xếp đặt?

Điều giản dị chắc gì thường nắm bắt
Mà cân đo đong đếm những cao siêu
Khi lắng tâm nhìn nắng tắt bao chiều
Nghe kỳ diệu len sâu vào hiện hữu

Bàng bạc khắp bao la về Vĩnh Cửu
Từ vĩ mô cho chí đến vi mô
Tuyệt hảo thay không một chút hồ đồ
Ai dám bảo Tự Nhiên là vô trí!

Xin cúi mình thẳm sâu về huyền bí
Trước Cao Quang tâm trí hóa đêm đen
Cho mơ hồ và xác quyết đan xen
Và để mặc tơ lòng trào cảm xúc

Tôi hiện hữu trong hình hài huyết nhục
Để suy tư chìm tận cõi tâm linh
Dịu ngọt thêm huyền nhiệm xuống ân tình
Hồn hữu hạn nâng tìm tình Tuyệt Đối
    ---------------------------------------
  Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ TIN MỪNG CHÚA NHẬT 26 TN C







CHẲNG QUA VÔ CẢM

Một chàng phú hộ cao sang
Một người nghèo khó lang thang bơ phờ
Nước sông nước giếng đôi bờ
Đời ông, ông sống mong chờ chi tôi
Không giả hình, chẳng đãi bôi
Nhà tôi cổng lớn ông ngồi không sao
Rồi đời tựa giấc chiêm bao
Đi qua cái chết, nghèo vào Thiên cung
Giàu tôi rơi xuống khốn cùng…

Đuổi xô, mắng chửi, thủy chung chưa từng
Chẳng qua vô cảm dửng dưng
Chẳng qua ích kỷ quay lưng mặc đời
Đường về xa tít mù khơi
Gương chàng phú hộ gọi mời ăn năn:
Biết bao thiếu sót cách ngăn
Biết bao vô cảm nguồn căn tội tình
Trước nhan Chúa hỏi giật mình
Anh kia, chị nọ xưa khinh đâu rồi?
Sống vì, sống với, hỡi ôi
Không ai hòn đảo nổi trôi một mình
    --------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng



 
 DẠI KHÔN CÁCH SỐNG


Hôm nay Chúa dạy dụ ngôn
Người giàu kẻ khó, dại khôn trên đời
La-gia-rô đã một thời
Bụi bờ đói khát chẳng lời oán than
Phần anh phú hộ đáng bàn
Ngày ngày yến tiệc an nhàn vui say
Cả hai cùng chết một ngày
Một rơi âm phủ, một bay lên trời
Giàu đâu phải tội ai ơi
Nghèo chưa hẳn phúc tuyệt vời mai sau
Tội, vô cảm trước khổ đau
Tội khi ích kỷ mặc nhau túng nghèo
Phúc vì chấp nhận bọt bèo
Phúc là không oán không gieo hận thù
Nghèo giàu, số phận chỉn chu
Dại khôn cách sống, thiên thu cõi về.
   --------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng




THƠ: LÀM TÔI HAI CHỦ



TIN MỪNG CHÚA NHẬT 25 THƯỜNG NIÊN NĂM C



        LÀM TÔI HAI CHỦ

Nhà kia, Quản lý bất lương
Chủ bèn gọi lại tính đường đuổi y
Ranh ma hắn đã chi li
Tương lai toan liệu lối đi ngõ về:
“Cày sâu cuốc bẫm chưa hề
Xin ăn thì thật ê chề sao đang…
Thôi, ta đã biết con đàng.”
Gọi con nợ lại kỹ càng hỏi han:
“Bao nhiêu nợ chớ than van”
“Trăm thùng dầu mới, ruột gan lo phiền”
“Năm mươi, viết lại liền liền”
“Còn anh, ngồi xuống ưu tiên trình bày
Nợ bao nhiêu giạ hiện nay?”
“Một ngàn giạ lúa, xin thày cảm thông!”
Biên lai viết lại như không:
“Tám trăm thôi nhé, thương ông nợ nần”
Chủ khen Quản lý ôn thần
Tinh khôn hành xử ân cần biết bao
Con đời này xử ngọt ngào
Hơn con sự Sáng khi vào thế gian!
Tín trung việc nhỏ chẳng than
Thì trong việc lớn nguy nàn vẫn trung
Bất trung việc nhỏ cuối cùng
Việc to xảy đến phản thùng không sai
Của phi nghĩa bất trung dài
Ai đem của thật sơ sài giao anh
Làm tôi hai chủ: Lưu manh!
Vừa tôi Thiên Chúa vừa giành Ma-môn.

Ai tôi hai chủ liệu hồn
Cả hai chủ chối…Linh hồn về đâu?
   -------------------------------
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: CHỈ LÀ QUẢN LÝ



TIN MỪNG CHÚA NHẬT 25 THƯỜNG NIÊN NĂM C




CHỈ LÀ QUẢN LÝ

Tài năng, của cải, chức quyền
Chúa giao quản lý tùy duyên trên đời
Mọi điều ta được bởi Trời
Nhiệm mầu chứ chẳng khơi khơi sự thành
Chỉ là quản lý giao anh
Đừng lầm là chủ quyền hành tự tung
Phúc thay quản lý tín trung
Thi hành ý Chủ khiêm cung chuyên cần
Quản gia có nghĩa có nhân
Ngày sau Chủ đến dự phần hiển vinh.
    --------------------------------
  Giu-se Nguyễn Văn Sướng

THƠ: DỤ NGÔN CHÚA DẠY



TIN MỪNG CHÚA NHẬT 24 THƯỜNG NIÊN NĂM C


DỤ NGÔN CHÚA DẠY

Trăm chiên lạc mất một con
Chủ liều chín chín sắt son kiếm tìm
Tìm chiên như thể tìm kim
Gặp rồi mừng rỡ ngang tim ẵm về
Mười quan rớt một não nề
Bà kia đốt đuốc ê chề xăm soi
Thấy tiền: “Các chị đến coi
Đồng quan tìm được mặn mòi chia vui”
Trời cao ngấn lệ bùi ngùi
Một người hối cải hơn gùi chính nhân
Nhà kia hai cậu ôn thần
Đứa em một sớm lại gần: “Thưa cha
Phần con, cha sớm chia ra”
Gia tài cậu ẵm chốn xa hoang đàng
Ăn chơi vùng vẫy ngang tàng
Rồi tiền hết sạch ra chàng chăn heo
Cám thèm chẳng được, đói meo
Túng cùng nó nghĩ trong veo: Về nhà
Người cha trông thấy từ xa
Vội vàng chạy đến mặn mà ôm con
“Thưa cha con tội mỏi mòn
Xin làm đầy tớ vuông tròn cha thôi”
Người cha dạ những bồi hồi:
“Mau đem áo đẹp, dép đôi, nhẫn vàng
Dầu thơm xức đẫm cho chàng
Tiệc kia bê béo cả làng chia vui”
Anh con trai lớn giận vùi:
“Thằng con cha đó ghẻ cùi về đây
Rượu ngon bê béo cha bầy
Phần tôi công khó bê gầy cũng không!”
Cha già an ủi: “Con trông
Em con tưởng chết phúc hồng còn cao
Đã mất tìm được may sao
Tiệc vui phải dọn ngọt ngào mừng say
Của cha là của con rày
Phần con chẳng suyển mảy may chút nào ”

Con chiên Nguyên Tổ tự cao
Dẫn bầy con cháu hỗn hào đi hoang
Khiến lòng Thiên Chúa bàng hoàng
Soi tìm như kẻ tuềnh toàng đáng thương
Con là con thứ bướng ương
Con là chiên ghẻ lạc đường ngu ngơ
Con là đồng bạc nhớp dơ
Con như con cả lì trơ bạc tình
Cực lòng Thiên Chúa hiển vinh
Xin cho con biết sửa mình từ nay.
   ------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng 




BÀI CA ẤY






BÀI CA ẤY

Bài ca ấy chiều hiu hiu gió thoảng
Lững lờ bay chầm chậm lướt mây cao
Nắng mơn man đùa muôn thú ngọt ngào
Cung mầu nhiệm tình Trời đang réo rắt.

Lời huy hoàng thẳm từng không trong vắt
Ý an bình dìu dịu thoáng hương xa
Gợi khúc ca rực cánh bướm la đà
Thơ rộn rã tràn về như sóng cả.

Bài ca ấy rụa ràn xanh màu lá
Thắm sắc hoa và huyền ảo trăng mơ
Đẫm hồng ân hơi thở nhẹ sương mờ
Khi tạo vật cất cao lời chúc tụng.

Bài ca ấy ai hàm hồ tưởng vụng
Mà du dương say đắm cõi thiên cung
Hợp tấu nên thiên tuyệt khúc trầm hùng
Bài ca ấy, ôi, bài ca tạo vật.
   ----------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng



LÀM MÔN ĐỆ






LÀM MÔN ĐỆ

Làm môn đệ xem ra buộc đòi thế
Đã bỏ mình còn bỏ cả thân nhân
Cửa hẹp kia mời gọi bước ân cần
Mang khổ giá bổn phận mình vác lấy

Làm môn đệ xem ra thiệt thòi đấy
Tưởng làm đầu, phải phục vụ anh em
Tát má kia chìa má nọ đi kèm
Tha thứ mãi đến bẩy mươi lần bẩy

Ôi, bậc thầy chiêu sinh là thế đấy!
Toàn ngược đời khi hứa những chông gai
Không hư vinh chỉ trần trụi môn bài
Như chính Ngài phơi thân trần Thập-giá

Làm môn đệ xưa nay là thế cả
Mọi thiệt thòi ngu dại nhất dương gian
Mà xem ra ngu ngốc vẫn ngàn ngàn
Vẫn khổ giá lên đường vào cửa hẹp

Ôi, mầu nhiệm môn sinh là tuyệt đẹp
Thế gian này mù mở thấy sao kham
Khi lòng còn đầy rẫy những gian tham
Thì môn đệ vẫn dại khờ muôn thuở

Làm môn đệ đâu màng người trách quở
Thầy đi đâu trò theo nấy yêu thương
Muôn lối đi trò chỉ thấy một Đường
Đường, Sự Thật muôn năm, Đường Sự Sống.(*)
       -----------------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Ta là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống (Lời Chúa)


CHÚA ĐÒI MÔN ĐỆ




TIN MỪNG CHÚA NHẬT 23 THƯỜNG NIÊN NĂM C


CHÚA ĐÒI MÔN ĐỆ

Thấy người theo Chúa rất đông
Chúa quay lại bảo: “Ai không bỏ mình
Vợ con, cha mẹ, thâm tình
Tự mình mang vác khổ hình theo Tôi
Không làm môn đệ được rồi!
Muốn xây tháp lớn phải ngồi tính toan
Khả năng có thể chu toàn
Kẻo ra dang dở khôn ngoan còn gì?
Vua nào giao chiến chẳng khi
Xem ta một vạn chống thì hai không?
Bằng không, giao hảo hòa đồng!
Ai không từ bỏ, đèo bồng đa mang
Môn đồ kiểu ấy chẳng màng!”

Chúa đòi môn đệ đá vàng phân minh
Thế gian phải chết phần mình
Sống là cho Chúa trọn tình thủy chung
Xứng người môn đệ bao dung
Thầy sao trò thế hào hùng biết bao
Chông gai đợi bước anh hào
Gian nan thử thách thấp cao một đời.
    ---------------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng