CHÙM THƠ Lễ Lá và Tuần Thánh 2020



Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật Lễ Lá và Tuần Thánh 2020

GIÁO ĐƯỜNG MÙA ĐẠI DỊCH(*)

Chiều nghiêng đổ vạt nắng vàng thoi thóp
Ngọn gió gầy ngơ ngác tháp chuông cao
Hàng Sưa xanh khe khẽ tiếng rì rào
Cô đơn đứng Giáo đường mùa đại dịch

Ghế gục đầu im lìm cùng tịch mịch
Ánh đèn chầu leo lét đẫm hoang vu
Không gian thêm quạnh vắng giữa tù mù
Trên cao Chúa gục đầu buồn lặng lẽ

Nghe sâu thẳm tơ lòng rung nhè nhẹ
Nhiệm huyền về réo rắt khúc mê ly
Thoảng bên tai lời kinh vẳng thầm thì
Phụng vụ Thánh dường đang rộn ràng cử

Chiều tĩnh lặng Giáo đường đời lữ thứ
Đại dịch dài tô đậm nét cô đơn
Nắng xiêu nghiêng bóng nhạt dáng tủi hờn
Sa mạc cũ bốn mươi năm(**) huyền nhiệm!

********

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

(*) Corona Virus (2) chủng mới
(**) Mai Sen dẫn dân Chúa đi qua sa mạc

HOAN HÔ ĐẢ ĐẢO

Hô sa na, Đấng bởi Trời
Nhân Danh Thiên Chúa xuống đời cứu dân
Đây là thời đại hồng ân
Thời mà Con Một, Chúa phần cho ta

Hô sa na, Hô sa na
Kìa xem đá cũng kêu la vui mừng
Đầy đàng khăn, lá tưng bừng
Đoàn dân đón Chúa rưng rưng vào thành

Lòng người ngẫm cũng mong manh
Hoan hô, đả đảo, chỉ mành chuông treo
Hôm nay người vẫn đi theo
Ngày mai ngoảnh mặt bọt bèo tâm can

Dù khi hạnh phúc bình an
Dẫu lần giông tố gian nan nào ngờ
Một đời theo Chúa như thơ
Ngày về vững dạ đón chờ Thiên cung.

**************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


ĐÊM Ô-LIU.

Con tìm đến với vườn Dầu đêm tối
Chúa quỳ kia thinh lặng giữa mênh mông
Tiếng sói tru hay tiếng Quỷ gào đồng
Đêm tăm tối bủa vây ngàn Sự Dữ.

Trận chiến cuối giằng co sinh và tử
Hạt lúa mì giờ gieo xuống đất đen
Đêm không trăng tăm tối chẳng ánh đèn
Cô đơn quá bờ vai mang thế giới.

Nỗi thống khổ theo mồ hôi lăn tới
Đỏ như màu máu nóng của tim yêu
Tiếng kêu thương rúng động cả huyền siêu
“Xin đừng lấy ý con, Cha Thánh hỡi”.

Sương đêm dày phủ nặng vai phấp phới
Chút ấm lòng ai chia sẻ canh thâu!
Cảnh tiêu sơ rùng rợn đến nhiệm mầu
Cô đơn đến cả bóng mình cũng vắng.

Đã ràn rụa đêm nay tràn chén đắng
Chúa âm thầm cạn chén giữa đêm đen
Cha quay lưng, người bỏ mặc, phận hèn
Chỉ còn lại thân tội đồ gớm ghiếc!

Người quỳ đấy im lìm thân đơn chiếc
Nước mắt này Người nuốt ngược trong tim
Vườn Ô-Liu đồng cảm cũng im lìm
Và trùng dế theo nhau cùng bặt tiếng.
Trăng sao ngàn khép mi nằm chết điếng
Cho đất trời tăm tối, tối tăm thêm
Đêm mất đi thi vị của êm đềm
Giờ cao điểm, giờ Ác Thần hoạt động.

Con lặng lẽ ngước trời cao lồng lộng
Mắt lệ tràn giọt thống hối ăn năn
Đêm Ô-Liu  còn nặng mãi trở trăn
Người hấp hối dưới đau thương vạn thuở.

*******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng.
DI NGÔN CỦA NGƯỜI TỬ NẠN

Người Tử Nạn rướn mình trên Cây Gỗ
Không gian chừ đặc quánh đến mênh mông
Thời gian như dừng lại với vô cùng
Và đau đớn xem chừng đà bất tận.

Người Tử Nạn ngước mắt lên van vỉ:
“Việc chúng làm, chúng không biết Cha ơi”
Tiếng kêu thương chẳng động chút lòng người
Mà rúng động Thiên Cung muôn Thần Thánh.

Anh tử tội kề bên chừng tỉnh ngộ:
“Nhớ đến tôi khi về nước, Ngài ơi”
Quay sang anh, Người Tử Nạn hiền lành:
“Anh sẽ ở, hôm nay trên Thiên Quốc”.

Có tiếng nấc nghẹn ngào, Người cúi xuống:
“Vâng, thưa Bà, con Bà đấy, Bà ơi
Còn con yêu hãy nhận lấy mẹ hiền”
Một lời nói mà ba lòng thổn thức.

Người Tử Nạn lại ngước nhìn Cao Thẳm:
“Cha nhân từ, Cha nỡ bỏ con sao!”
Tiếng run run nghe như trách như hờn
Và Cao Thẳm bão lòng cuồn cuộn sóng.
Người mất máu sốt cao trong mê sảng
Giọng khàn đi khi cố nhếch môi khô
Người khát khao trong nỗi khát riêng mình
Trong cùng cực tận bồn chồn: “Ta khát”.

Nén đớn đau  Người rướn mình để thở
Trên chiếc giường thô nhám đứng chông chênh
Người nấc lên trong yếu nhược suy tàn:
“Mọi sự đã hoàn thành” như gió thoảng.

Gom tàn lực Người nhìn Lên lần cuối:
“Linh hồn con xin phó thác nơi Cha”
Cả không gian ra thanh vắng lạ lùng
Vì Thiên Quốc sấp mặt quỳ, lặng lẽ!

Người Tử Nạn đã vào trong Bất Tử
Người muôn đời duy nhất đáng tôn vinh
Mà nghe Tên, Quỷ Hỏa ngục hoảng kinh
Và muôn gối mến yêu quỳ thờ lạy.

****************
Giu se Nguyễn Văn Sướng.
TRÊN ĐỒI CAO

Đồi cao gió ngập hồn
Ai đứng đó bôn chôn
Nắng nhạt chiều dần tắt
Dịu dàng vướng cuối thôn

Trơ vơ cây Gỗ cao
Vẳng tiếng gió xì xào
Xác xuống rồi người hỡi
Tìm chi đứng khát khao?

Buồn sao phủ nặng đầy
Sầu chẳng gió đưa mây
Chỉ thấy lòng da diết
Cô đơn chiếc bóng gầy

Đồi cao Xác xuống rồi
Nắng sắp lịm về thôi
Cây Gỗ còn in bóng
Nền xanh đậm núi đồi

Dường như mắt vẫn đương
Tai vẫn tiếng yêu thương
Nấn ná hoài không nỡ
Bóng người bóng Gỗ vương

Nhạt nhòa nắng tắt dần
Đêm kéo xuống phân vân
Thổn thức về theo gió
Mơ hồ tiếng gót chân.
    ------------------------
 Giu-se Nguyễn văn Sướng
TA KHÁT!


Gió lồng lộng đồi cao chiều nóng gắt
Lũ mây ngàn gió cuốn bặt phương nao
Nắng chói chang nung giọng mãi thều thào
Còn thê thảm tiếng van nài “Ta khát!”

Một chút giấm nặc nồng mùi chua chát
Những linh hồn ghẻ lạnh với Thương Yêu
Những đam mê mù quáng dại dột liều
Những kiêu ngạo hợm mình trong lối chết

Một chút giấm mỉa mai người yếu mệt
Đẩy tận cùng độc ác đến vô luân
Hung thành tâm, tàn quen tánh đã thuần
Buồn, buồn quá một đời chưa hối cải!

Một chút nước từ nay dành sửa lại
An ủi Người, cơn túng quẫn đau thương
Một chút mây, một chút gió tầm thường
Dịu cơn khát đã hằng thiên niên kỷ

Chiều xuống chậm vọng buồn lời van vỉ
Giọt nào trầm rơi đục xuống con tim
Tiếng kêu thương “Ta khát” đã lặng chìm
Hoang vu phủ ngập ngừng màu tím biếc.

******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
ĐẮNG LÊN TRÀN CHÉN

Sương đêm đẫm ướt đôi vai
Sao mồ hôi máu chảy dài trở trăn
Sầu ghi đậm trán vết hằn
Buồn cho giọt lệ ngược lăn trong lòng
Gối quỳ đã mỏi lưng cong
Tâm tư trĩu nặng ai đong mà đầy
Đêm trời dầy đặc từng mây
Trăng sao khép mắt gió gầy khép môi
Vẳng trong xào xạc núi đồi
Tiếng lòng nhẹ thoảng bồi hồi canh thâu
Đắng lên tràn chén nhiệm mầu
Đêm đen một thuở Vườn Dầu khắc ghi.
----------------------------------
Giu-se Nguyễn Văn Sướng