THƠ: SỨ ĐIỆP PHÚC ÂM



THƠ GIÁNG SINH




SỨ ĐIỆP PHÚC ÂM


Đèn kết hoa treo khắp phố phường
Giáng Sinh nhộn nhịp Giáo như Lương
Rộn ràng nhạc cất tưng bừng quá
Đêm Thánh ai người chẳng vấn vương.

Sứ điệp Phúc Âm đến ngợp lòng
Tin Mừng Cứu độ thỏa trông mong
Hai Thiên niên kỷ ghi tình sử
Trần thế Chúa thương thoát diệt vong.

Hang đá ngày xưa Chúa náu nương
Hang lòng nay dọn với yêu thương  
Bình an dưới thế người ngay chính
Thiên Chúa vinh Danh sáng tỏ tường.

Mừng Chúa Giáng Sinh, ngập sướng vui
Lòng con vẫn gợn chút bùi ngùi
Bao người chưa đón Tin Mừng nhỉ
Chưa biết Giê-su, vẫn ngủ vùi?

Sứ điệp Phúc Âm báo miệt mài:
“Giê-su là chính Đấng Thiên Sai
Còn tìm đâu nữa, ngờ chi nữa
Mau đến bái thờ hỡi những ai”.

****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: TÌNH YÊU


THƠ GIÁNG SINH




TÌNH YÊU

Tình Yêu(*) muôn thuở dịu dàng
Ngỏ “Lời”(**) âu yếm khẽ khàng canh thâu
Bé thơ yếu đuối cơ cầu
Dãi dầu nhục thể nhiệm mầu vì yêu.

Tình Yêu muôn mặt mỹ miều
Đêm nay giải nghĩa một chiều hy sinh
Bỏ Ngôi Chúa Cả Thiên Đình
Co ro hang lạnh tội tình đêm sương.

Tình Yêu muôn lối một phương
Đồng hình đồng dạng người thương cam lòng
Không nhà không cửa long đong
Đêm đen giá rét sương trong lạnh lùng.

Tình Yêu xóa hết nghìn trùng
Huy hoàng Thiên quốc mịt mùng dương gian
Bê-lem một thuở cơ hàn
Khó nghèo, lận đận, gian nan một đời.

Tình Yêu hai tiếng tuyệt vời
Đêm nay sao lạ rạng ngời chiếu soi
Chúa ta mặc phận tôi đòi
Để cho tôi tớ hẳn hòi lên ngôi.

Đồng không mông quạnh bồi hồi
Cơ hàn Thơ Bé lưng đồi gió sương
Hai thiên niên kỷ dặm trường
Trần gian tình sử sang chương đẹp ngời.

******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

(*) Tình Yêu (Viết hoa): Thiên Chúa. Vì chính Kinh Thánh thích nghĩa Thiên Chúa là Tình Yêu

(**) Lời: Ngôi Lời, Ngôi Hai

THƠ: NGƯỜI LÀM CHỨNG & TRỜI CAO XIN ĐỔ NGÀN SƯƠNG



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG NĂM B



NGƯỜI LÀM CHỨNG


Ông đã đến một đời làm chứng tá
Cả cuộc đời là hạt lúa thối đi
Mặc thế gian thù địch, mặc khinh khi
Ông đã sống như người ngoài cõi thế!

Cũng xác thịt, lẽ nào là chuyện dễ
Không thích ngon, chẳng biết đẹp, biết vui?
Ngước mắt lên thua kém chẳng ngậm ngùi?
Chẳng một chút gì sao Ngài Tẩy giả!

Cả một đời là ngược xuôi tất tả
Bỏ đời mình làm nhân chứng hăng say
Chỉ che thân ăn tạm sống qua ngày
Để dọn mình làm chứng nhân thành tín

Ai bỏ mình mà không từng bịn rịn!
Chưa từng nghe tiếng oán thán con tim
Nếm nỗi đau cơn hấp hối im lìm
Và dần chết giữa tuổi đời hừng hực

Ông đã đến như đuốc hồng rừng rực
Làm Tiền-hô cho Chúa giữa nhân gian
Rồi lụi khi Dương(*) tỏa khắp mây ngàn  
Người làm chứng(**) tuyệt vời cho nhân thế.

**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*)   Vầng Dương (Chúa Giê-su)
(**) Gio-an Tẩy-giả





TRỜI CAO XIN ĐỔ NGÀN SƯƠNG

Trời cao nghe hỡi lời xin
Vực nâng an ủi niềm tin bơ thờ
Hoang vu trắng nỗi đợi chờ
Tím màu trông đợi mịt mờ tăm mây
Sương bầy theo gót lưu đầy
Úa vàng dưới ruộng héo gầy trên nương
Trời cao xin đổ ngàn sương
Xin mây công chính mưa thương yêu về
Địa cầu thoát khỏi cơn mê
Hoa lòng nở rộ xum xuê trái hồn
Thế trần đã thấu dại khôn
Ngày đêm khắc khoải bồn chồn đợi mong
Mưa nguồn Cứu-Chuộc tinh ròng
Đất hồn khô hạn muôn lòng khấn van.

****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




THƠ: MÙA TRÔNG ĐỢI & NHƯ HOANG MẠC CHỜ MƯA






MÙA TRÔNG ĐỢI

Tím lại về mơ màng trên phẩm phục
Lá chia cành nhẹ tím lúc sang đông
Gió se se tím lạnh khói bềnh bồng
Mùa lại đến đem tím ùa lặng lẽ

Câu kinh chiều tím lòng ai nhè nhẹ
Giáo đường gầy nghiêng bóng tím trơ vơ
Mưa che thêm xóm đạo tím mịt mờ
Đâu tím đợi mà hồn ai ngong ngóng

Thánh Giá cao tím nền trời in bóng
Tiếng chuông hồi lịm tím vút không gian
Tím hồn ai thấm đẫm những giọt đàn
Mùa ân phúc, mùa dịu dàng màu tím

Tím khẽ khàng câu kinh cầu ngọt lịm
Mầu nhiệm nào nhắc nhở tím yêu thương
Thơ say cung điệu tím đến lạ thường
Huyền ảo tím phủ đầy mùa trông đợi.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng





NHƯ HOANG MẠC CHỜ MƯA


Con đốt đuốc soi tìm mình trần trụi
Giữa nẻo đường trần thế đứng lơ ngơ
Tháng năm trôi mòn mỏi đã mệt phờ
Mà đêm tối mịt mù màu hoang vắng

Chúa trồng con đâu mong tìm quả đắng
Trắng tay hoài dầu ân phúc no dư
Bao chuyến qua còn đứng mãi chần chừ
Còn lưỡng lự? Còn ngần ngừ nấn ná?

Con tự hỏi sao còn chưa đáp trả?
Khi lòng hoài khát vọng những cao siêu
Khi bâng khuâng trống vắng biết bao chiều
Tìm chi đó, đợi chi mà quyến luyến

Như hoang mạc chờ mưa về thỏa nguyện
Đất khô cằn mong sương sớm thâu đêm
Con đợi Ai hồn chín nẫu ngọt mềm
Xin kíp đến Ai kia Người hãy đến

Trời cao hỡi sương sa Người đáng mến
Mưa nguồn về tuôn đổ Đấng Công Minh
Con nay đang hoài khao khát ân tình
Mùa trông đợi tím mong chờ khát vọng.

***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng





THƠ: NHIỆM MẦU BÍ TÍCH THIÊN ÂN


THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG NĂM B



NHIỆM MẦU BÍ TÍCH THIÊN ÂN

“…Có người quyền thế, muôn cao
Đến sau, hiện hữu ngọt ngào trước tôi
Chỉ ngay quai dép Ngài thôi
Tôi còn chẳng đáng sụp ngồi cởi ra
Tôi dùng nước rửa người ta
Nhưng Ngài rửa bởi sâu xa Thánh Thần”

Nhiệm mầu Bí tích Thiên ân
Giao hòa Thiên Chúa thế nhân tròn đầy
Cha con thắm thiết từ đây
Cha là Cha cả, con rầy nên con
Tội Nguyên(*) rửa sạch vuông tròn
Thiên cung rộng mở sắt son tình Trời…

Mùa về vang tiếng gọi mời
Dọn lòng đón Chúa, nhận Lời trường sinh.

***********************
  Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Tội Nguyên Tổ



THƠ: XIN TỈNH THỨC & SAO KHÔNG TỈNH THỨC.


THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG





XIN TỈNH THỨC.


Con vẫn biết phải sẵn sàng tỉnh thức
Mà “Ba Thù” lại dỗ giấc u mê
Thế gian kia nham hiểm thiếu chi “Nghề”
Xác thịt nọ buồn thay hùa phản bội

Để tỉnh thức, dẫu ngược dòng phải lội
Đường thênh thang từ chối lối hanh thông
Đèn thắp lên phải sẵn hũ dầu hồng
Phải đất tốt sẵn sàng cho giống tốt

Phải là muối là men nhào trong bột
Đợi Chủ về bất chợt dẫu canh ba
Hai yến kia thành bốn yến thật thà
Đừng dại dột biếng lười đem cất giấu

Con tự nhủ lòng mình đời tranh đấu
Cửa hẹp đây, khổ giá đấy kiên gan
Lời Chúa soi tỏ lối chiếu đêm ngàn
Mặc ngu dại đời cười chê chỉ trích

Sống tỉnh thức chẳng ai mà ưa thích
Nhưng đời người chỉ một kiếp nhân gian
Đến rồi đi nếu chọn sống an nhàn
Ngày nhắm mắt muộn màng trong hối tiếc

Xin tỉnh thức dẫu một đời thua thiệt
Chọn nước Trời thay cám dỗ êm nhung
Theo dấu xưa Thầy Chí Thánh oai hùng
Ngày Chủ đến hân hoan con tỉnh thức.

********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




SAO KHÔNG TỈNH THỨC.


“Phúc thay tôi tớ sẵn sàng
Chủ về cửa ngõ khẽ khàng mở ngay”

Một đời tốt xấu phơi bày
Khởi đầu, kết thúc, rủi may dễ gì!
Trần gian đã đến, phải đi
Trước, sau, trần trụi mang chi hồn hề?
Phù vân kết tụ mê mê
Một cơn gió thoảng ê chề tan nhanh
Những yêu phú quý công danh
Những ham địa vị những tranh lợi quyền
Cái gì chân lý uyên nguyên
Cái chi vĩnh cửu nhiệm huyền…hơi đâu!
Rồi ra cuộc sống phai mầu
Đèn không dầu đốt đêm sâu mịt mờ!

Sao không tỉnh thức đợi chờ
Ngày về Chủ đến ước mơ thỏa nguyền.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


****************************



THƠ: NGÀY ẤY OAI NGHIÊM. & ÔI, NGÀY LUẬN TÔI



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 34 THƯỜNG NIÊN
NĂM A (LỄ CHÚA KI TÔ VUA)




NGÀY ẤY OAI NGHIÊM.


Mây trời ngày ấy Đấng Quân Vương
Ngự giá uy nghi đến tỏ tường
Thiên hạ muôn dân giờ xét xử
Quang minh, công thẳng chẳng khoan nương

Chiên, dê, tả, hữu, tách đôi đường
Chớp giật sấm ran khắp tứ phương
Ngày ấy oai nghiêm ngày nổi giận
Qua rồi thời khắc của tình thương

Chiên ngoan vinh hiển thưởng thiên đường
Tăm tối dê kia kiếp kiếp vương
Công thưởng tội đền giờ vĩnh cửu
Dụ ngôn minh bạch đã nêu gương

Tội, công xét xử cứ yêu thương
Khát uống, đói ăn chẳng lạ thường
Hỏa ngục thiên đường tùy lối sống
Mới trời, mới đất lúc sang chương

*****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



ÔI, NGÀY LUẬN TÔI


“Mây trời, Ngài đến thênh thang
Hai hàng nghi vệ cao sang dàn chào
Oai Nghi ngự ở tòa cao
Khắp dân thiên hạ ngọt ngào xử phân
Chiên, dê tách biệt đôi phần
Trường sinh phúc phận ân cần dành chiên
Những ai đối tốt xử hiền
Đọa đày muôn kiếp nhãn tiền là dê..
Tình yêu gương mẫu vẹn bề
Còn muôn điều khác kể về hư không”

Ôi, ngày luận tội thưởng công
Muôn dân diện kiến mặt rồng uy nghi
Bấy giờ run rẩy: “Ước gì!”..
Thời gian thuận tiện qua đi một đời
Đâu cần hiểu biết cao vời
Không cần địa vị chẳng lời khôn ngoan
Tình người đã đủ hoàn toàn
Thực thi được vậy hân hoan đời đời.

***************************
 Giu-se Nguyễn Văn Sướng


 

THƠ: TỬ ĐẠO VIỆT NAM







TỬ ĐẠO VIỆT NAM

Khi hạt lúa thối đi cho lòng đất
Là lúc mầm sinh trưởng nhú vươn cao
Tiền nhân xưa anh dũng đổ máu đào
Nay con cháu hân hoan thờ Đạo thật

Không nghiêng ngả chiều theo lời đường mật
Chọn thiệt thòi vì lý tưởng Thần linh
Muối nhân gian thà bỏ xác quên mình
Nêu chứng tá ngàn sau đời kính phục

Ai mà chẳng nhiều yếu hèn huyết nhục
Khi giáo gươm hùng hổ hiếp thịt da
Ơn Chúa thương bù đắp rất mặn mà
Cho nhân thế hiểu đậm đà ân thánh

Chỉ là những bình thường đời nặng gánh
Bà mẹ kia, ông bố nọ, đơn sơ
Người nông phu lên ruộng xuống bụi bờ
Kẻ lính thú, người quan quyền…có cả

Hơn trăm ngàn..khắp nẻo đường lối ngả
Máu thắm sông, thây xanh lá, bi thương
Có điều chi mà kiên vững lạ thường?
Mà đem cả mạng mình ra đổi lấy!

Lạy các Đấng, xưa một niềm trông cậy
Xin cầu thay đoàn hậu bối hôm nay
Vững chứng nhân, bền chứng tá đêm ngày
Vui theo bước Chiên Con về Thiên quốc.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: BI HÙNG SỬ







BI HÙNG SỬ

Chiều xuống chậm ráng pha trời đỏ máu
Bản hùng ca còn khuấy động thời gian
Theo gió đưa vẳng vọng tít mây ngàn
Anh linh vẫy gọi nghìn sau tiếp bước

Máu đã đổ suốt dọc dài đất nước
Hơn trăm ngàn, gục ngã khắp nơi nơi
Nước non ơi sao nghe bỗng nghẹn lời
Bi hùng sử thiên tiền nhân tử đạo

Máu và lệ, ngục tù và tra khảo
Bà mẹ quê một nách lũ con thơ
Lão nông phu dầy dạn dãi bụi bờ
Người Giáo sĩ quên mình vì lý tưởng

Những cái chết vượt ra ngoài tưởng tượng
Những bá đao đầu một nẻo, mình nơi
Mốt chết đâm, mai chết chém tơi bời
Đây tù rũ, kia chết treo thảm thiết

Cả cuộc đời là khổ đau thua thiệt
Là trốn chui trốn nhủi ánh ban mai
Là cậy trông phó thác giữa đêm dài
Và cái chết rập rình không lối thoát

Dù công chính án oan đà định đoạt
Dẫu hiền lành, “Tả đạo” chết bêu gương
Nhục hình kia để giữ nếp cương thường?
Và da thịt đọ so cùng kiếm bén!

Họ đã chết hiên ngang không hổ thẹn
Khí anh hùng chói lọi với thời gian
Tiết Thánh nhân thắm rộ mãi chẳng tàn
Khoảnh khắc ấy rồi đi vào bất tử

 Chiều xuống chậm gió gào bi hùng sử
Đỏ ráng trời mây kết bóng anh linh
Khí tiết xưa còn vương vấn nặng tình
Ngưng thành lệ ngập ngừng chiều tưởng niệm

*****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: NGÀY VỀ CHỦ ĐẾN & SỐNG SAO XỨNG PHẬN




THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 33 THƯỜNG NIÊN NĂM A
  (LỄ CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM)


NGÀY VỀ CHỦ ĐẾN


Chủ nhân mắc việc phương xa
Gọi đầy tớ đến mặn mà gởi trao
Kim ngân nén lớn dồi dào
Người năm, người một ngọt ngào kẻ hai
Phương xa năm tháng miệt mài..
Ngày về Chủ đến tiền tài tính toan
Năm thành mười nén: “Chăm ngoan”
Hai xưa giờ bốn: “Thành toàn”, Chủ đưa
Duy anh một nén thưa bừa:
“Của ông nén một vẫn chưa hao gì
Chôn sâu buộc chặt giấu đi!”
Lôi đình Chủ giận, thực thi phép nhà:
“Biếng lười rõ mặt xấu xa
Thu hồi tiền nó trao ra anh mười
Vì phàm có, thêm mười mươi
Bằng không tưởng có giật tươi chẳng còn
Đem tên vô dụng đáng đòn
Bỏ nơi tăm tối héo hon đời đời”

Tài năng, của cải bởi Trời
Làm tôi bổn phận sinh lời mới ngoan
Những phường ích kỷ tính toan
Những quân hưởng thụ chẳng oan ức nào
Hợm mình bao kẻ tự cao
Cướp công Tạo Hóa hỗn hào vênh vang
Rồi ra thứ tưởng ngọc vàng
Ngày sau phấn thổ muộn màng ăn năn..

**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




SỐNG SAO XỨNG PHẬN


“Người năm, người một, người hai
Chủ trao đầy tớ tùy tài tùy tâm”…

Khôn ngoan kẻo phải lạc lầm
Hợm mình tưởng có cũng cầm hư không
Thoạt sinh có vẻ bất công
Kẻ: Con vua chúa, người: Ông ăn mày
Người ngu, kẻ giỏi, chua cay
Ông kia bất hạnh, bà may một đời
Lùn, cao, xấu, đẹp, trời ơi
Sống sao xứng phận Chúa Trời ban cho
Nhiệm mầu ảo diệu khôn dò
Ngày sau sáng tỏ nhỏ to mấy dòng.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng





THƠ: KHÔN NGOAN THẬT.






KHÔN NGOAN THẬT.


Khôn ngoan thật của nước Trời
Làm cho ngốc dại giữa đời trần gian
Đổi yên hàn lấy gian nan
Bỏ đàng hưởng thụ chọn gàn hy sinh
Dại khôn đâu dễ phân minh
Lắm khi tưởng dại thật tình rất khôn
Đèn là xác, dầu là hồn
Dầu cho đèn sáng hồn tôn xác hèn
Dại khôn, khôn dại dầu đèn
Thế gian một thuở bon chen mấy lần!

**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: DẠI KHÔN, KHÔN DẠI & TRẢ VỀ ĐỀN THÁNH



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 32 THƯỜNG NIÊN NĂM A




DẠI KHÔN, KHÔN DẠI

Năm cô dại, năm cô khôn
Mười cô mười tấm Linh hồn đẹp xinh
Năm khôn sống rất chân tình
Năm cô khờ dại sống khinh một đời

Khôn khôn dại dại tính trời
Hay khôn hay dại cuộc chơi thế trần?
Đèn không dầu, tắt dần dần
Đèn thêm dầu cháy mười phần sáng hơn

Năm khôn suy tới nguồn cơn
Năm dại ăn xổi mặc trơn biếng lười
Dại khôn, khôn dại trêu ngươi
Tưởng khôn hóa dại nực cười dương gian

Khôn anh ích kỷ, an nhàn
Dại tôi mua việc, gian nan giúp người
Dầu khôn: Lời sống mười mươi
Dầu khôn: Đức ái tươi cười giúp nhau

Thấy người hoạn nạn mà đau
Thấy người hư mất mau mau dẫn đường
Năm khôn năm dại đôi phương
Nước Trời mầu nhiệm yêu thương đứng đầu

Đời người vắn vỏi không lâu
Đem đèn nhớ lấy đem dầu tình yêu
Hai điều thâu tóm Mười điều(*)
Dại khôn, khôn dại sớm chiều gắng lo.

******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
   (*)Mười Điều Răn




TRẢ VỀ ĐỀN THÁNH


Cơn giận Thánh bừng bừng khi Cứu Thế

Đuổi bò chiên ra khỏi chốn linh thiêng

Lật đổ tung bàn đổi chác bạc tiền
Và nghiêm nghị răn đe cùng dạy dỗ

Lần duy nhất tâm tình Người để lộ
Khi Đền thờ ra ô uế tang thương
Chốn oai nghi thành buôn bán một phường
Nhà Chúa đã không còn nơi cầu nguyện

Nơi quyền uy và tình yêu hòa quyện
Nơi phàm trần và thiêng thánh giao thoa
Nơi Trời cao và Đất thấp giao hòa
Nơi con cái tâm tình cùng Cha cả

Trả Xê-da bon chen và nghiệt ngã
Trả yêu thương về Thiên Chúa thương yêu
Trả xinh tươi về Thiên Chúa mỹ miều
Trả Đền Thánh về đúng nơi phụng tự.

***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng