THƠ: TẠ LỖI






                                        TẠ LỖI


Em lấy ta chi, lấy ta chi
Cho em lỡ dở thuở xuân thì!
Khuê các, đài trang nay khép lại
Xuân sắc, trâm anh lệ ướt mi.

Ta đã khổ em, đã khổ em
Đời ta sao mãi kiếp nghèo hèn
Duyên số tai bay hay vạ gió
Em vướng vào ta số nhỏ nhen!

Thơ ta cay đắng, ta cay đắng
Lỡ vận vào  ta lắm nhọc nhằn
Thì trốn trong thơ quên phiền muộn
Em cũng chẳng ghen với...gió trăng.

Ta viết bài thơ, viết bài thơ
Tạ lòng vương vấn chút duyên hờ
Tình thơ lại gặp người thơ cũ
Còn giữ môi cười trong...ước mơ!
--------------------------------------
   Giuse Nguyễn văn Sướng

THƠ: SAO EM NHƯ THẾ






                               SAO EM NHƯ THẾ?

 

Em nói chia tay như một gã Sở Khanh thực thụ
Mặt lạnh như tiền chẳng xúc cảm mảy may!
Trước toà, em nêu lý do đơn giản
Không hợp, không còn tình yêu
Và tôi, đứng chết trân như Từ Hải.

Tôi vẫn nhớ
Lời dịu dàng em nói yêu tôi, phải chăng là giả dối?
Lời thề ngày tân hôn
Giữ lòng chung thuỷ với tôi khi mạnh khoẻ cũng như lúc yếu đau,
bây giờ là lừa gạt!
Em quay lưng đi, bỏ mặc con thơ cho chồng nuôi dưỡng
Tôi còn ở lại, một mình gặm nhấm cô liêu, nhức nhối đêm dài .


Ôi, Tô Thị, đã bao năm nàng hoá đá, em chẳng học được gì sao?
Kìa, chị Hai, vẫn ru lại câu hò khi con đò trở lại tang thương,
sao em không nhìn thấy?

Con em giờ đã lớn
Tôi, cũng già với cô đơn!
Nghe nói đời em phong ba, dăm bảy lần đò, nết xưa không sửa!
Con cái sinh ra, mỗi đứa một cha, lớn trong sầu tủi.

Em, nhan sắc cũng lụi tàn.
                       ----------------------------------------------
                                    Giuse Nguyễn văn Sướng.




THƠ: SAO NỠ BỎ CON





                         SAO NỠ BỎ CON
 
Con đang êm ấm ở cung lòng
Đâu biết đời mình quyết định xong
Trách nhiệm không ai nhìn nhận cả
Mẹ, Cha, bỏ mặc chẳng hoài mong.

Cuộn mình con cố tránh cho xa
Dao kéo thọc sâu quyết chẳng tha
Yếu ớt con không đường tự vệ
Con là núm ruột Mẹ và Cha!

Lạnh lùng nhát kéo cắt chân tay
Bóp vỡ đầu con chẳng nhíu mày
Họ cắt con ra thành mảnh vụn
Cha ơi, Mẹ hỡi, thảm thương thay.

Hồn oan oán khí ngất trùng trùng
Theo gió toả lan phủ mịt mùng
Văng vẳng canh khuya sầu tịch mịch
Nặng nề hôn ám cả không trung.

Sinh thành dưỡng dục chín cù lao
Cha Mẹ ơn thiêng sánh ví nào
Thiện ác đáo đầu chung hữu báo
Mẹ Cha, sao nỡ bỏ con sao!
-------------------------------------------------

     Giu-Se Nguyễn văn Sướng