THƠ: ÁNH SÁNG PHỤC SINH








ÁNH SÁNG PHỤC SINH

Mộ sâu ánh sáng chói không trung
Kèn trổi loa vang khắp chốn cùng
Trần thế hân hoan giờ cứu độ
Rập lời chúc tụng tới Thiên cung.

Tin Mừng loan báo khắp nhân gian
Lũng tối đồi cao thác bạt ngàn
Chúa sống lại rồi nhân loại hỡi
Tiếng reo ngân mãi mãi lan lan.

Trường sinh bất tử ngỡ mơ hoang
Âm phủ tưởng đâu vững bệ hoàng
Ánh sáng phục sinh bừng chiếu giãi
Tin Mừng loan báo Chúa Cao Quang.

Khải hoàn khúc chiến thắng quang vinh
Hớn hở người tin Đấng Cứu Tinh
Sự sống đời đời nay hiển lộ
Cuộc đời tươi thắm ánh bình minh.
     ----------------------------------
      Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: SÁNG HÔM ẤY








SÁNG HÔM ẤY

Sáng hôm ấy vầng Dương chưa kịp ló
Trời còn mờ, sương lạnh vẫn chưa tan
Người nữ kia đã tất tả đi tràn
Lên viếng mộ ông Thầy, ngôi mộ mới.

Bà thấy gì Ma-ri-a Bà hỡi
Tảng đá to bít mộ đã lăn ra
Ai tin chăng chuyện mơ hoảng đàn bà
Thầy sống lại? Hay người vào lấy xác?

Thấy gì không, hai Tông đồ ngơ ngác
Thầy đi đâu? Băng vải vẫn còn đây!
Tấm khăn che xếp cuốn để góc nầy
Ngôi mộ trống…lòng hoang mang bỏ ngỏ.

Con mới chết mộ còn chưa kịp cỏ
Sao ở nhà, sáng ấy chẳng nôn thăm
Sao lặng thầm chẳng mong ngóng đăm đăm
Vì Con sống…đã về và Mẹ biết?

Sáng hôm ấy bao tâm tình tha thiết
Chuyện phi thường vĩ đại dễ ai tin
Chuyện kinh thiên động địa dẫu tận nhìn
Sáng hôm ấy muôn đời còn kể lại.

Sáng hôm ấy Tử Thần đà đại bại
Con rắn xưa đầu bẹp dưới chân Ai
Và Tin Vui truyền theo gót miệt mài
Sáng hôm ấy muôn đời còn kể lại.
    --------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: TRÊN ĐỒI CAO







TRÊN ĐỒI CAO

Đồi cao gió ngập hồn
Ai đứng đó bôn chôn
Nắng nhạt chiều dần tắt
Dịu dàng vướng cuối thôn

Trơ vơ cây Gỗ cao
Vẳng tiếng gió xì xào
Xác xuống rồi người hỡi
Tìm chi đứng khát khao?

Buồn sao phủ nặng đầy
Sầu chẳng gió đưa mây
Chỉ thấy lòng da diết
Cô đơn chiếc bóng gầy

Đồi cao Xác xuống rồi
Nắng sắp lịm về thôi
Cây Gỗ còn in bóng
Nền xanh đậm núi đồi

Dường như mắt vẫn đương
Tai vẫn tiếng yêu thương
Nấn ná hoài không nỡ
Bóng người bóng Gỗ vương

Nhạt nhòa nắng tắt dần
Đêm kéo xuống phân vân
Thổn thức về theo gió
Mơ hồ tiếng gót chân.
    ------------------------
 Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: CHUYỆN ĐỒI CAO ẤY






                        CHUYỆN ĐỒI CAO ẤY


Trần truồng phơi dưới nắng thiêu
Giang tay nối nhịp tình yêu đất trời
Đồi cao nghe gió chơi vơi
Nghe thương từng giọt rớt rơi trong hồn
Nghe Ai thương mến di ngôn
Nghe Ai giải nghĩa hùng hồn chữ Yêu
Nghe Ai hấp hối một chiều
Trên cây Gỗ nhám liêu xiêu tội tình
Đất trời xin hãy làm thinh
Nghe lòng dậy sóng nghe mình thương đau
Nhiệm mầu xin kể về sau
Chuyện đồi cao ấy mày chau lệ tràn.
       ---------------------------------------
            Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: NÀY LÀ NGƯỜI







NÀY LÀ NGƯỜI

Này là Người
Phi-la-tô đem ra trình diện
Lòng ước mong với tình cảnh đáng thương
Dân sẽ tha, nhưng hỡi ơi ngược với mong chờ
Chỉ nghe tiếng thét hờn đòi giết chóc

Này là Người
Phi-la-tô trao cho lý hình hành hạ
Hy vọng rằng nguôi được lòng dân
Nào ngờ đâu chúng bất kể tận cùng
Những khăng khăng đòi giết hoài, giết mãi

Này là Người
Phi-la-tô đem ra cho dân chọn lựa
Bên Con Người vô tội
Đặt tướng cướp khát máu phi nhân
Ngạc nhiên chưa dân đòi giết Con Người
Còn Ba-ra-ba tha về không tính toán!

Này là Người
Này là Thế Gian điên loạn
Hơn hai ngàn năm lẻ vẫn y nguyên!
Chọn phá thai, chọn đồng tính, chọn bạc tiền
Chọn đủ thứ…
Và Con Người thì…không chọn!

Này là Người
Hơn hai ngàn năm có lẻ
Đầu, mặt xưa vẫn nhục nhã tang thương
Vẫn sượng chai nghe tiếng thét hỗn hào
Đem nó đi, đem đi cho khuất mắt

Này là Người
Cho con một lần thống hối
Đẫm lệ quỳ bên chân Chúa thổn thức ăn năn
Những rượu chè cờ bạc những gian dâm
Những trắc nết, những tham lam và ích kỷ

Này là Người
Con xin một lần được chọn
Vai con đây Người hãy khóc cho vơi
Dẫu đời con, Người đã biết, ra gì!
Nhưng con đã chọn Người, Người đã biết.
          ---------------------------------------
        Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: ĐẮNG LÊN TRÀN CHÉN







ĐẮNG LÊN TRÀN CHÉN

Sương đêm đẫm ướt đôi vai
Sao mồ hôi máu chảy dài trở trăn
Sầu ghi đậm trán vết hằn
Buồn cho giọt lệ ngược lăn trong lòng
Gối quỳ đã mỏi lưng cong
Tâm tư trĩu nặng ai đong mà đầy
Đêm trời dầy đặc từng mây
Trăng sao khép mắt gió gầy khép môi
Vẳng trong xào xạc núi đồi
Tiếng lòng nhẹ thoảng bồi hồi canh thâu
Đắng lên tràn chén nhiệm mầu
Đêm đen một thuở Vườn Dầu khắc ghi.
      ----------------------------------
        Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: THẬT LÒNG ĐÓN CHÚA



         THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT LỄ LÁ NĂM C





THẬT LÒNG ĐÓN CHÚA

Gia-liêm đón rước Chúa tưng bừng
Đa-vít con dòng, dân Chúa xưng
Trải lá lót cành hô vạn tuế
Ngàn năm mấy thuở nỗi vui mừng.

Tưng bừng hôm trước đã hôm sau
Thù ghét quay lưng sát hại nhau
Kẻ cướp còn hơn Người-Chính-Trực
Một tuồng vẽ mặt với bôi màu.

Bao người đón Chúa mấy ai tin
Gặp bước nguy nan há nhận nhìn
Chót lưỡi đầu môi là thế cả
Cho con trung tín thiết tha xin.

Thật lòng đón Chúa với Tin-Yêu
Theo Chúa dù nguy khó đủ điều
Cành lá con cầm tung vạn tuế
Là lòng tín thác với Cao-Siêu.
   ===================
   Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: TỘI NỮ NGOẠI TÌNH



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT V MÙA CHAY-C
(Ga 8, 1-11)



 TỘI NỮ NGOẠI TÌNH

Đền thờ tảng sáng, tiếng kêu la:
“Tội nữ ngoại tình giết chẳng tha
Sách luật Mô-sê rằng ném đá
Xin Thầy thông sáng chỉ sâu xa”

Buồn rầu Chúa cúi viết bôi bôi
Bức tận đuổi cùng hỏi mãi thôi:
“Ai sạch, ném đầu tiên, chị ấy!”
Thẹn thùng vội khép mép im môi

“Không ai kết án chị hay sao?
“Thưa chẳng có ai” chị nghẹn ngào
“Ta cũng không đâu nhưng hãy nhớ
Về đi, tránh tội, biết chưa nào”

Lỡ lầm chạy đến Chúa kêu van
Chúa biết thân con chút bụi tàn
Ghét tội nhưng thương người tội lỗi
Xuống trần mang gánh tội trần gian

Về đây nương náu Thánh Tâm Cha
Lãng tử bao năm chẳng mái nhà
Soi bóng cuộc đời tràn nước mắt
Êm đềm khép lại kiếp phong ba.
            ---------------------------
      Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ TIN MỪNG



     
 THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY-C

                                     (Lc 15, 11-32)

 DỤ NGÔN TÌNH YÊU

Chuyện người con thứ đi hoang
Chuyện anh con trưởng đàng hoàng, ngờ đâu!
Chuyện Cha bạc trắng mái đầu
Ngày ngày tựa cửa âu sầu ngóng con
Dụ ngôn xưa cũ vẫn còn
Gương soi đèn sáng sắt son mọi thời:
“Tình Cha Thiên Chúa cao vời
Tình người ích kỷ thói đời nhỏ nhen!
Thế trần còn lắm bạc đen
Thế nhân ganh ghét, bon chen, hận thù
Bỏ Cha, con thứ dại ngu
Kể công, con cả sa mù tối tăm
Tình yêu biệt bóng xa xăm
Đời là Hỏa Ngục hờn căm đọa đày!”

Tình yêu Thiên Chúa nhiệm thay
Đốt lòng nguội lạnh, uốn ngay tâm tà
Sửa cho ngay chính sâu xa
Nhỏ nhen nhường chỗ bao la tình người
Đâu tình yêu đấy nụ cười
Thiên đàng hạ giới vẹn mười bình an.
    ----------------------------------
           Giu-se Nguyễn văn Sướng