THƠ: TÌNH YÊU ĐỔI PHẬN & VĂN HÓA ỨNG XỬ



TÌNH YÊU ĐỔI PHẬN

Một Con Trẻ đã sinh ra
Mong manh nhục thể bôn ba phận người
Khó nghèo trọn kiếp trêu ngươi
Từng rơi nước mắt chẳng cười nhân gian

Một Hài Nhi, đã lầm than
Đồng hoang hang tối cơ hàn gió sương
Thoạt sinh vất vưởng bụi đường
Quê người xứ lạ tang thương mùi đời

Một Con Người, vốn Con Trời
Hạ mình đến nỗi vâng lời chết treo
Khó nghèo cho tận khó nghèo
Mộ kia phải mượn, phận bèo ai hơn!

Tình Yêu nên nỗi nguồn cơn
Tình Yêu nhận thiệt trao ơn hải hà
Thế nên Con Trẻ sinh ra
Người làm con Chúa, Chúa ta làm người.

******************

VĂN HÓA ỨNG XỬ

Yêu thương cũng thể mẹ, con
Thế mà đụng chuyện, mỏng dòn chi hơn
Cái “Tôi” ngất ngưởng cao sơn
Ý riêng ai dễ ngậm hờn làm vui
Biết rằng ngày tới đêm lùi
Tang hoang mới hối ngậm ngùi ích chi
Miệng mồm hùng hổ hay gì
Đức Tin ứng xử thầm thì nguyện xin
Lỗi tại tôi hãy nhận nhìn
Hiền lành phúc thật, Cậy, Tin vững vàng
Tội Nguyên hậu quả vương mang
Tình người ơn Chúa hiên ngang đấu trường
Tập thuần văn hóa thiện lương
Gia đình bỗng hóa Thiên đường trần gian.

************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: MỪNG CHÚA GIÁNG SINH 2017


      MỪNG CHÚA GIÁNG SINH 2017

GIÁNG SINH MỘT THUỞ ĐỒNG HOANG

Đồng không thoảng tiếng Trẻ vang
À ơi dịu ngọt khẽ khàng Mẹ ru
Hang sâu ánh nến tù mù
Giọt đêm tí tách gió thu lạnh lùng

Nhiệm huyền ai thấu cho cùng
Trần gian chẳng biết Thiên cung ngỡ ngàng
Đói lòng kìa Chúa khóc vang
Người cho Chúa bú, trang vàng sử xanh!

Tấm chăn áo Mẹ mong manh
Cửa hang gió lộng Cha canh thú rừng
Cảnh khuya ai vẽ rưng rưng
Nghèo ni chưa gặp ai ưng bao giờ!

Tối tăm vắng cả trăng mơ
Nỉ non trùng dế Bé Thơ say nồng
Giáng Sinh một thuở đồng không
Ngàn năm nhớ mãi đêm đông xuống trần.

*************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

ẤM ÁP CHÚT TÌNH

Gió lạnh theo về với Giáng Sinh
Mưa bay bùi bụi đẫm ân tình
Năm xưa Con Chúa trần gian xuống
Nhục thể cơ hàn với rẻ khinh

Nhục thể cơ hàn giữa gió sương
Yêu thương Con Chúa bỏ Thiên đường
Đêm sương tất tả không nhà cửa
Hang trú chiên bò chốn náu nương

Hang trú chiên bò đã úa phai
Hang nay rực rỡ há sơ sài
Giáng Sinh hóa Lễ nên ngày hội
Thỏa thích ăn chơi suốt dặm dài

Thỏa thích ăn chơi mấy bận lòng
Ngày xưa còn đó Chúa long đong
Hang lòng ghẻ lạnh hơn hang đá
Ấm áp chút tình Chúa vẫn mong

 Ấm áp chút tình đến với nhau
Như ngàn lấp lánh sáng muôn màu
Chúa trong máng cỏ cười vui thích
Hạnh phúc an bình sẽ đến mau

Hạnh phúc an bình thế giới ơi
Vinh Danh Thiên Chúa Đấng cao vời
Giáng Sinh không trở thành vô nghĩa
Chúa xuống hang lòng mới thảnh thơi.

*****************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

ÔI, BÀ ĐẦY PHÚC

Lời đề nghị đã đưa ra
Thiên cung, trần thế đợi Bà hồi âm

Ba Ngôi cũng đợi âm thầm
Cha, chờ tiếng thốt thành tâm đẹp lòng
Con, chờ xuống dạ tinh ròng
Thánh Thần, chờ tạo thai trong lòng Bà…

Thiên Cung lặng tiếng hoan ca
Trần gian run rẩy, Quỷ Ma kinh hoàng
Đất, Trời như thuở hồng hoang
Thuở Người-bất-phục(*)  tím loang Địa đàng
Bà thưa một tiếng dịu dàng
Thay Người-bất-phục sỗ sàng năm nao
Bà thưa rất mực ngọt ngào
Bao đời mong đợi thở phào từ đây
Ôi, Bà đầy phúc cao dầy
Lời thưa tháo ách lưu đầy tha hương
Mỗi Bà sâu thẳm khiêm nhường
Muôn đời khen chúc, lạ thường Bà ơi.

*******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng 

XIN VÂNG
                                             
                                               “Xin vâng” nhẹ thoảng thanh tao
Ngọt ngào hơn cả ngọt ngào huyền siêu
Tình Yêu bởi tự Tình Yêu
Ngôi Hai chốc ấy một chiều xuống thai

“Xin vâng” gọi thức đêm dài
Ôi, lời tuyệt mỹ trang đài xiết bao
Bình minh sáng tợ hỏa hào
Đêm đen nhường bước Ngàn Cao xuống trần

“Xin vâng” thay thế vong ân
Địa đàng mở lại ân cần xót thương
Bà nên cánh cửa Thiên đường
Tới lui con cháu yêu thương hiệp vầy

“Xin vâng” nhiệm lạ cao dầy
Chúa ưng nghe tiếng tỏ bầy thiết tha
Ôi, Ê-va mới nết na
“Xin vâng” tước hiệu của Bà cao sang.

***********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: VỌNG NHỚ TIỀN HÔ



                                       THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT III VỌNG 2017


VỌNG NHỚ TIỀN HÔ

Vọng về nhắc nhớ Tiền Hô
Lời Ai vẳng  giữa hoang khô một thời
Sửa cho ngay chính cuộc đời
Xé lòng hứng lấy ơn Trời vợi cao
Ngàn năm ngân mãi ngọt ngào:
“Lũng sâu lấp phẳng, non cao bạt bằng”
Ngôn, Hành, tương xứng thẳng băng:
“Tôi thì nhỏ lại, Ngài hằng lớn lên”.

Cúi đầu xin xuống ơn Trên
Cho con quyết chí đáp đền Thánh ân
Vọng nay trở lại ân cần
Bạt dần núi lớn, lấp dần lũng sâu
Để cho Ngài lớn nhiệm mầu
Con thì nhỏ lại ngõ hầu tái sinh…
“Vinh Danh Chúa cả Thiên Đình
Thiện tâm dưới thế an bình chúng nhân”
                                                 
                                                  *******************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng




THƠ: CHÙM THƠ MÙA VỌNG 2017



 MƯA BUỒN CHIỀU VỌNG

Vọng đến con còn đứa bé hư
Bao năm Cha đợi vẫn ngần ngừ
Vọng là Cha vọng, con đâu vọng
Nghịch lý muôn đời chốn thế cư!

Vọng đến rồi đi có thấy chi
Đường cong lối quẹo vẫn ôm ghì
Đồi cao lũng thấp còn chưa bạt
Khúc khuỷu gập ghềnh những lối đi

Nào Vọng, nào Chay, ngóng với mong
Đợi chi đợi mãi héo hon lòng
Qua đi ơn Chúa theo dòng nước
Đục mãi đâu còn biết đến trong!

Mưa gió về theo mỗi Vọng buồn
Mơ hồ, chuông lẫn dưới mưa tuôn
Đường trần mỏi gối nghe lòng lạnh
Lãng tử chiều nay nhớ cội nguồn.
**************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

  
VỌNG TÍM

Tím theo mưa gió, Vọng về
Giáo đường chuông đổ lê thê tím chiều
Se se ngọn tím liêu xiêu
Tím lên Cung Thánh tình yêu đợi chờ
Tím màu áo Lễ huyền mơ
Vọng ơi, Vọng tím câu thơ ngàn đời
Mỗi năm mỗi Vọng tím ơi
Vọng Ai, Ai Vọng tím lời kinh than
Nhẹ vương tím cả giọt đàn
Tìm hồn lãng tử tím van Vọng chờ.
**************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


TIẾNG HÔ NHỎ BÉ

Vọng buồn một tiếng hô vang
Lẻ loi sa mạc phũ phàng nhân gian
Trầm trầm dịu tiếng kinh than
Thì thào lau sậy vỉ van gió đồi

Tiếng hô nhỏ bé xa xôi
Phù hoa tất bật thương ôi lặng chìm
Khô cằn sa mạc con tim
Biết đâu chân lý mà tìm yêu thương

Tiền Hô một thuở chỉ đường
Tiếng kêu hoang địa bốn phương tìm về
Thế trần thoát vượt bến mê
Dọn đường Chúa đến vẹn bề chiên ngoan.

****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

MÙA VỀ VỚI MƯA

Mùa về với những cơn mưa
Tím màu phẩm phục ngàn xưa đợi chờ
Một lần Ngài đến như mơ
Để mùa trông đợi bơ thờ về sau
Mưa bôi trắng xóa một màu
Giục lòng sám hối đớn đau tìm về
Kinh cầu nài nẵng lê thê
Xin người lạc lối lỗi thề ăn năn
Mưa như xoa dịu trở trăn
Trời cao khứng xóa lăn tăn tội tình.

************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

VỀ, VỀ NHÉ.

Tím trải mùa nhẹ buồn đời lữ thứ
Ai trở về mà nước mắt rưng rưng
Hồn quê xa lòng nhung nhớ chẳng từng
Trong gió thoảng mơ hồ lời kêu gọi.

Chút le lói ăn năn nào còm cõi
Người nghoảnh nhìn đường gió bụi tang thương
Ước mơ xưa giờ cũng đã tầm thường
Đi đâu nữa, loanh quanh đời cũng mệt.

Những vấp ngã hằn sâu đầy dấu vết
Mỗi chiều về nhức nhối cứa trong tim
Buồn dâng lên vạt nắng tắt lặng chìm
Đợi chi nữa mà chẳng về chân hỡi.

Giáo đường tím tiếng kinh cầu chờ đợi
Trở về thôi ngày đã lịm hoang vu
Tiếc nuối chi một khoảng tối tình thù
Bên gối Chúa, gục đầu nghe nức nở.

Tím phẩm phục dịu dàng màu nhắc nhở
Xé lòng ra mà băng bó tâm can
Yêu thương dâng tím ngát nhuộm cung đàn
Về, về nhé, tím thì thầm giọt nhịp.

*****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

TRỜI CAO XIN ĐỔ NGÀN SƯƠNG

Trời cao nghe hỡi, lời xin
Vực nâng an ủi niềm tin bơ thờ
Hoang vu trắng nỗi đợi chờ
Tím màu trông đợi mịt mờ tăm mây
Sương bầy theo gót lưu đầy
Úa vàng dưới ruộng héo gầy trên nương
Trời cao xin đổ ngàn sương
Xin mây công chính mưa thương yêu về
Địa cầu thoát khỏi cơn mê
Hoa lòng nở rộ xum xuê trái hồn
Thế trần đã thấu dại khôn
Ngày đêm khắc khoải bồn chồn đợi mong
Mưa nguồn Cứu-Chuộc tinh ròng
Đất hồn khô hạn muôn lòng khấn van.

****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

MÙA TRÔNG ĐỢI

Tím lại về mơ màng trên phẩm phục
Lá chia cành nhẹ tím lúc sang đông
Gió se se tím lạnh khói bềnh bồng
Mùa lại đến đem tím ùa lặng lẽ

Câu kinh chiều tím lòng ai nhè nhẹ
Giáo đường gầy nghiêng bóng tím trơ vơ
Mưa che thêm xóm đạo tím mịt mờ
Đâu tím đợi mà hồn ai ngong ngóng

Thánh Giá cao tím nền trời in bóng
Tiếng chuông hồi lịm tím vút không gian
Tím hồn ai thấm đẫm những giọt đàn
Mùa ân phúc, mùa dịu dàng màu tím

Tím khẽ khàng câu kinh cầu ngọt lịm
Mầu nhiệm nào nhắc nhở tím yêu thương
Thơ say cung điệu tím đến lạ thường
Huyền ảo tím phủ đầy mùa trông đợi.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

  
NHƯ HOANG MẠC CHỜ MƯA


Con đốt đuốc soi tìm mình trần trụi
Giữa nẻo đường trần thế đứng lơ ngơ
Tháng năm trôi mòn mỏi đã mệt phờ
Mà đêm tối mịt mù màu hoang vắng

Chúa trồng con đâu mong tìm quả đắng
Trắng tay hoài dầu ân phúc no dư
Bao chuyến qua còn đứng mãi chần chừ
Còn lưỡng lự? Còn ngần ngừ nấn ná?

Con tự hỏi sao còn chưa đáp trả?
Khi lòng hoài khát vọng những cao siêu
Khi bâng khuâng trống vắng biết bao chiều
Tìm chi đó, đợi chi mà quyến luyến

Như hoang mạc chờ mưa về thỏa nguyện
Đất khô cằn mong sương sớm thâu đêm
Con đợi Ai hồn chín nẫu ngọt mềm
Xin kíp đến Ai kia Người hãy đến

Trời cao hỡi sương sa Người đáng mến
Mưa nguồn về tuôn đổ Đấng Công Minh
Con nay đang hoài khao khát ân tình
Mùa trông đợi tím mong chờ khát vọng.

***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THỜI HỒNG ÂN CỨU ĐỘ


Hãy sám hối và bỏ đàng tội lỗi
Rìu sắc kề sát gốc chớ coi khinh
Đây, thời gian thuận tiện để soi mình
Cây không quả chặt phăng cho vào lửa.

Còn rộng mở thì mau len vào cửa
Kẻo khóa rồi đấm ngực ích chi đâu!
Thời Hồng-ân Cứu-độ rất nhiệm mầu
Đừng lần lữa mau ăn năn trở lại.

Chớ suy tưởng theo lối đường cuồng dại
Xiêu đằng nào ngã đằng ấy sai chi
Ngày không đi đêm chợt đến còn gì
Lù lù thấy quan tài mới nhỏ lệ.

Thoảng hoang địa bao ngàn năm vẫn thế
Đâu hẳn rằng lời ấy nói cho tôi
Ran bên tai Tên Cám Dỗ chài mồi:
“Giây phút cuối gương Trộm Lành bắt chước!”

Phù vân cả, một cuộc đời xuôi ngược
Lãi thế gian chính mình thiệt, dại không?
Đời chóng qua tựa hoa cỏ ngoài đồng
Nơi nó mọc có còn chăng vết tích!

Mau sám hối cho đời ra ơn ích
Ngày đơm hoa đêm kết trái yêu thương
Hòng mai sau vinh phúc cõi thiên đường
Đạt cùng đích Chúa mong người hạnh phúc.
    ---------------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng.


XIN TRỜI ĐỔ XUỐNG SƯƠNG MAI


Xin Trời đổ xuống sương mai
Đất khô hoang phế năm dài khóc than
Còn đâu chim hót râm ran
Hồng phô sắc thắm Huệ lan ngạt ngào!
Hương Nam khô héo trên cao
Vẳng theo tiếng gió đàn nào kêu thương
Gia-liêm nài nẳng canh trường
Xin mưa Cứu Chuộc xin sương ân tình
Lạy Trời mưa Đấng Cứu Tinh
Vinh danh Chúa Cả an bình thế nhân.
     ---------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng


HÃY TỈNH THỨC.


“Người ta cứ uống ăn và thỏa thích
Thuở Nô-ê cảnh báo sắp thiên tai
Rồi nước dâng hồng thủy khắp dặm dài
Cuốn phăng cả chẳng còn gì trên đất!

Ngày Con Người quang lâm là bí mật
Như chớp giăng lóe giật suốt đông tây
Và vinh quang rực rỡ giữa tầng mây
Để phán xét người lành và kẻ dữ.

Kìa thiện ác đối đầu sinh và tử
Hai người trên một ruộng sẽ phân ly
Một đem đi một bỏ lại ly kỳ
Hãy tỉnh thức! Ngày giờ nào, ai biết.

Khi gia chủ biết ngày giờ cấp thiết
Ắt hẳn rằng trộm đạo hết mong chi
Vì ông canh, không để mất vật gì
Hãy tỉnh thức, sẵn sàng chờ Chúa đến”

Hai ngàn năm liệu có còn tình mến
Lời dặn xưa còn ghi khắc trong tâm
Thế gian ru ngào ngọt giấc mê lầm
Còn tỉnh thức đợi Chúa về không nhỉ?

Đợi Chúa đến với tâm hồn hoan hỉ
Đèn thắp lên là Lời Chúa soi đêm
Giữa u mê bao lạc thuyết êm đềm
Và chọn Chúa dẫu một đời thua thiệt.
    -------------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng
  

 NGÀY GIỜ LÀ TUYỆT MẬT

Hãy tỉnh thức sẵn sàng chờ Chúa đến
Ngày giờ nào, tuyệt mật đố ai hay
Như gia nhân đợi Chủ suốt đêm ngày
Và mở ngay khi Chủ vừa gõ cửa.

Hãy tỉnh thức như đèn luôn có lửa
Năm cô khôn ríu rít đón Tân Lang
Gia chủ kia đón lõng đứa trộm làng
Vì Chúa phán ngày giờ là tuyệt mật.

Ngày tận thế rõ ràng là sự thật
Đến khi nào, duy mỗi Chúa Cha thôi
Sao băn khoăn, sao lo đứng lo ngồi
Mà tỉnh thức thì lơ là chẳng đoái.

Ai cũng có tận thế riêng đủ loại
Chúa gọi về, nén bạc giấu lăn tăn
Muốn ăn năn thì cũng đã muộn mằn
Vì Chúa đến hệt như người kẻ trộm.
   ---------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng


LẠY TRỜI ĐỔ MƯA

Địa cầu giờ đã hoang vu
Ác thần phủ bóng âm u rợn rùng
Đất hoang sa mạc chập chùng
Cây khô trụi lá não nùng thê lương
Xin Trời cao hãy đổ sương
Mây đem mưa xuống trên nương trên đồng
Giê-Ri-Cô nở vườn hồng
Ngọt ngào vả chín, huệ đồng tỏa hương
Xin Trời mưa Đấng Yêu Thương
Mưa ơn cứu độ mưa đường cứu tinh
Mưa cho mặt đất hồi sinh
Cho Đấng Công Chính oai linh trị vì.
   -------------------------------
    Giu-se Nguyễn Văn Sướng.



THƠ: XIN NGÀI, CHÚA THƯỢNG!


THI CA TIN MỪNG CHUA NHẬT 34 THƯỜNG NIÊN A

LỄ CHÚA GIÊ-SU VUA VŨ TRỤ

XIN NGÀI, CHÚA THƯỢNG!

Vua cao cả, Vua uy hùng
Trần hoàn kính lạy Thiên cung bái thờ
Nhiệm huyền Hoàng đế ngàn mơ
Khúc ca réo rắt bài thơ diệu vời
Ôi, Vua Chí Thánh cõi Trời
Quân vương tự hạ xuống đời làm dân
Ngự Ngai-Thánh-Giá  ân cần
Vòng Gai là Miện(*) cho gần với Ai!
Mặc cho ngày tháng phôi phai
Bên đời hiu quạnh miệt mài đứng mong..

Trầm thương một giọt đáy lòng
Xin Ngài, Chúa thượng! Long đong đủ rồi.
******************
(*) Vương miện

Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: THỜI TỬ ĐẠO


THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 33 THƯỜNG NIÊN A
KÍNH TRỌNG THỂ CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM

THỜI TỬ ĐẠO

Hiu hắt gió, theo Linh về, rờn rợn
Trang sử hùng vang vọng mãi hôm nay
Khói hương bay bảng lảng vướng ngang mày
Niềm cảm khái sục sôi trào huyết quản

Ôi, một thuở tang thương thời ly loạn
Chuyện nồi da xáo thịt thấy thương tâm
Gán tội danh “Tả Đạo”  rất thâm trầm
Khơi máu đổ đầu rơi đầy bi tráng

Hơn trăm ngàn(*) trải dài theo ngày tháng
Nào bá đao, nào trảm quyết, đau thương
Rũ tù đây, phát vãng đó, trăm đường
Làm hôn ám cả trời mây, sông nước

Bị truy đuổi khắp nẻo đường xuôi ngược
Phải trốn chui, trốn nhủi ánh ban mai
Đời hóa nên ác mộng suốt đêm dài
Vì “Gia-tô” mà dám theo “Tả đạo”

Chỉ là những chân quê xem khờ khạo
Chỉ là phường bách tính rất chân phương

Cũng có khi anh lính quá bình thường
Hoặc thảng cũng một vài quan quyền quý

Từ non xa đến tận cùng phố thị
Từ bạch đinh đến quan cách trên cao
Đạo dạy cho về Chân lý ngọt ngào
Nên thà chết chẳng thà bỏ Đạo thật

Vì Đức Tin mà xem thường được mất
Chuyện trần gian phù vân thảy phù vân
Chọn Thiên cung mà chê bỏ tục trần
Thịt da ấy so sao tày gươm bén

Dù rên xiết dưới cực hình, chẳng thẹn
Dù lão niên, phụ, ấu vẫn kiên trung
Bất khuất cho cường bạo thấy hào hùng
Người làm chứng về Đạo Trời là thế

Hoàng hôn đỏ tưởng máu pha hòa lệ
Gió xa về tựa Linh đến xôn xao
Nghẹn ngào theo bi hùng sử ngọt ngào
Thời Tử đạo hơn trăm ngàn(*) dân Việt
*********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Hơn 100.000 người đã chết vì theo Đạo Giê-su



THƠ: DẠI KHÔN, KHÔN DẠI và ĐỪNG CÓ GIẢ HÌNH



Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 32 Thường Niên A

DẠI KHÔN, KHÔN DẠI

Lại là khôn dại, dại khôn
Một đời cũng chỉ một Hồn mà thôi
Đong đưa nghiêng ngả, hỡi ôi
Bóng câu cửa sổ, nước trôi qua cầu
Dại khôn, khôn dại, nhiệm mầu
Trần gian một thuở, nông sâu mấy lần
Mười cô trinh nữ thanh vân
Năm khôn, năm dại cân phân đôi đường
Đèn, dầu cùng hướng một phương
Đèn, dầu hai ngả, đôi phường dại chưa!
Phù vân mê mải đã thừa
Thình lình Chủ đến mới chừa, kịp không?
Trần gian bao vạn ngày hồng
Vĩnh hằng tuột mất, mênh mông mịt mờ.
                  ******************
           Giu-se Nguyễn Văn Sướng

Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 31 Thường Niên A

ĐỪNG CÓ GIẢ HÌNH

Một đời nghễu nghện trên cao
Đao to búa lớn thét gào dân đen
Gánh to chất nặng vai hèn
Ngón tay chẳng đụng khá khen cho Thầy
Dạy lời công chính trên mây
Riêng mình chẳng giữ giỏi bầy thế thôi
Hộp Kinh nới rộng hỡi ôi
Kéo dài tua áo xứng ngôi vị mình
Ưa ngồi cỗ nhất rung rinh
Ghế đầu hội quán hiển vinh tranh giành
Thích người chào hỏi uy danh
Ráp-bi hiển hách tốt lành bậc trên...

Ai mà tự hạ, nâng lên
Tự nâng sẽ hạ, lẽ đền công minh
Thật lòng, đừng có giả hình
Nói lời phải giữ, trọng khinh đôi đàng.
******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng