THƠ: TÔI VÀ EM




                                       TÔI VÀ EM

        Em và tôi, hai đứa đúng một đôi
        Nên tình ta gắn bó mãi không thôi
        Và lắm lúc tưởng như hai là một
        Để đau lòng khi một vẫn là hai

        Bao mâu thuẫn giữa tôi, em đầy rẫy
        Khiến ngỡ ngàng quen, lạ, mối nhân duyên
        Em thân thương xiết bao tôi gần gũi
        Lại xa xôi cách trở đến muôn trùng!

        Tôi vẫn tưởng đã hiểu em nguồn ngọn
        Hoá ra tôi khờ khạo nhất nhân gian!
        Em là em chứ không phải nửa tôi
        Sao hão huyền tôi lại đi ngông tưởng

        Em và tôi, hai đứa vẫn là hai
        Chấp nhận đi dẫu thực tại có phũ phàng
        Hai tinh cầu, hai quỹ đạo, đôi nơi!
        Tôi đã thuộc bài học "EM", cay đắng!

        Em và tôi, hai đứa đúng một đôi
        Chung đoạn đường, chung đích đến em ơi
        Ta dẫu sao cũng vẫn chỉ "con người"
        Còn trần gian không bao giờ là "thượng giới"

        Em một nửa, gắn vào tôi một nửa
        Keo tơ duyên lắm lúc cũng mong manh
        Đường đời lăn bao khúc khuỷu gập ghềnh
        Em một nửa và tôi là một nửa.
                        -------------------
                  Giuse Nguyễn văn Sướng .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét