THƠ: DỤ NGÔN NGƯỜI CHA NHÂN TỪ





DỤ NGÔN NGƯỜI CHA
NHÂN TỪ


Bao nhiêu tháng ngày nâng niu, bồng ẵm
Bao nhiêu thương mến, bảo bọc, chở che
Lời khôn ngoan dạy dỗ rất ân cần
Tất thảy giờ đem đổ sông, đổ biển!

Con ta ơi, con cho mình khôn lớn
Thói hoang đàng, trụy lạc mãi bê tha
Chỉ ăn chơi phung phá mới thoả lòng
Thì đạo nghĩa kể gì bao luân lý.

Cha còn sống khác chi cha đã chết
Thêm rầy rà, thêm cản trở con thôi
Đã dứt tình con quyết chí ra đi
Đành gạt lệ cha trông theo đau đớn.

Con đi rồi biệt bóng chim tăm cá
Cha ở nhà những thắc thỏm lo âu
Giữa thế gian đầy sói dữ hại người
Bao hung hiểm ai chở che, bảo bọc?

Con đi rồi cha buồn phiền trắng tóc
Những băn khoăn sầu muộn suốt canh thâu
Những quên ăn, biếng ngủ, mãi mong chờ
Những tháng ngày dài ra như bất tận.

 
Con đi rồi nhà bỗng ra hoang vắng
Miếng ăn ngon cũng gợi nhớ đến con
Giữa nắng mưa, rét mướt biết bao giờ?
Lòng quặn thắt khi đêm về, tăm tối.


Con đi rồi chiều chiều cha tựa cửa
Ngày qua ngày ra ngõ ngóng con xa
Thoáng xa xa một bóng khách lữ hành
Là tim đập dập dồn bao hy vọng.

Con bất hiếu, cha vẫn thương thắm thiết
Con hư thân, vẫn da diết cha yêu
Luôn giật mình khi chợt thoáng nghĩ quanh
Hay con đã...bỏ mình nơi đất khách.

Con yêu ơi cái buổi chiều định mệnh
Bóng con về dù còn rất xa xôi
Dáng thân quen bóng xiêu đổ trên đường
Cha vẫn nhận ra thằng con yêu dấu.

Không cần nói hãy để cha ôm ấp
Vuốt ve con cho thoả tấm lòng cha
Con ta đây tưởng chết hoá ra còn
Hạnh phúc về, cha tuôn trào nước mắt.

Không cần biết con hoang đàng khốn nạn
Con đã về, thế là đủ con ơi
Chỉ cần về con sẽ lại con cha
Và mãi mãi là con cha thương mến.

----------------------------------------
     Giuse Nguyễn văn Sướng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét