THƠ: KHI NẮNG TẮT







KHI NẮNG TẮT


Thấy trong gương bèo nhèo khuôn mặt lạ
Tóc điểm tiêu, râu nhuộm muối, sáng nay
Cũng chẳng lâu, rồi sẽ chóng một ngày
Khuôn mặt ấy lồng khung nhìn vô cảm

Chỉ là khoảng thời gian nơi cõi tạm
Nước qua cầu mây viễn xứ mênh mang
Nghĩa gì đâu mà bối rối ngỡ ngàng
Khi nắng tắt chiều buồn ngày chấm tận

Đến rồi đi sao lòng còn vướng bận
Một thuở hèn giữa muôn thuở dương gian
Trời vẫn xanh chim vẫn hót mây ngàn
Vẫn tấp nập ngựa xe đời nhộn nhịp

Ba vạn sáu nghìn ngày thời một dịp
Hãy để lòng thanh thản lúc ra đi
Tham sân si mang cũng chẳng được gì
Nghìn năm để tiếng đời thành phẫn hận

Cười giã biệt khóc chào đời lận đận
Người trở về với nguyên ủy tinh khôi
Nghe rất xưa gọi sâu lắng bồi hồi
Về, về nhé giữa muôn trùng huyền nhiệm.

*******************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét