TA KHÁT.
Gió lồng lộng đồi cao chiều nóng gắt
Lũ mây ngàn gió cuốn bặt phương nao
Nắng chói chang nung giọng mãi thều thào
Còn thê thảm tiếng van nài “Ta khát!”
Một chút giấm nặc nồng mùi chua chát
Những linh hồn ghẻ lạnh với Thương Yêu
Những đam mê mù quáng dại dột liều
Những kiêu ngạo hợm mình trong lối chết
Một chút giấm mỉa mai người yếu mệt
Đẩy tận cùng độc ác đến vô luân
Hung thành tâm tàn quen tánh đã thuần
Buồn, buồn quá một đời chưa hối cải!
Một chút nước từ nay dành sửa lại
An ủi người cơn túng quẫn đau thương
Một chút mây, một chút gió tầm thường
Dịu cơn khát đã hằng thiên niên kỷ
Chiều xuống chậm vọng buồn lời van vỉ
Giọt nào trầm rơi đục xuống con tim
Tiếng kêu thương “Ta khát” đã lặng chìm
Hoang vu phủ ngập ngừng màu tím biếc.
***********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
CHÚA “XIN VÂNG”
Đâu phải Mẹ “Xin vâng” xưa, Mẹ nhỉ?
Khi Sứ thần lóng ngóng đứng chôn chân
Khi hành tinh như chẳng dám xoay vần:
Là Thiên Chúa “Xin vâng” chờ ý Mẹ!
Đâu phải con thốt “Xin vâng” gượng nhẹ
Sau bao ngày chiến đấu với hoang mang
Sau những đêm trằn trọc đến võ vàng:
Chính Chúa đã “Xin vâng” chờ con chọn!
Ôi, Thiên Chúa cao sang tìm hèn mọn
Và nhiệm mầu khi chọn lấy đơn sơ
Đấng quyền uy nhẫn nại mãi đợi chờ
Chờ, chờ mãi như kẻ hèn, nhịn nhục!
Nghịch lý thay khi Hóa Công lụy phục
Ngỡ ngàng thay Một Thiên Chúa “Xin vâng”
Sa-tan xưa nhào xuống đáy địa tầng
Cho huyền nhiệm mênh mông mờ vũ trụ.
Mẫu “Tế thi” mới hoài không
hề cũ
Áng văn huyền ngây ngất cõi Thiên cung
Khiến trăng sao run rẩy giữa ngàn trùng:
Bài học lạ “Xin vâng” từ Thiên
Chúa.
********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
CHỨNG NHÂN ĐẶC BIỆT
Ông bỡ ngỡ suốt từ đầu bản án
Cuộc tử hình người tội phạm Giê-su
Có gì như tia chớp xé mây mù
Mơ hồ lắm nhưng khiến ông khẳng định
Chức quan cai, ông điều hành toán lính
Đóng đinh nhiều tội phạm đã lâu nay
Chưa từng ai vượt trỗi như người này
Ông cứ đứng tự hỏi mình, sao thế?
Thường tội nhân sẽ kêu la kể lể
Sẽ nghiến răng nguyền rủa khắp nhân gian
Sẽ oán than bộc lộ hết quậy càn
Dù có chết không đành lòng chịu phục
Sao Ông này lại hiền lành nhịn nhục
Sao thứ tha với tất cả khoan dung
Giữa đớn đau ngàn khốn khổ cực cùng:
“Con
người này thật là Người-công-chính”
“Ông
ấy là Con-Chúa-Trời quyền bính”..
Lòng buồn rầu ông đấm ngực ăn năn
Lần đầu tiên lòng đau nhức vết hằn
Cũng lần đầu, ông: Chứng nhân đặc biệt.
********************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
THEO VÌ CHÍNH CHÚA
Chúa đến hiền lành
Bức tranh Cứu thế
Hô-sa-na vạn tuế
Chỉ là chúc tụng bọt bèo!
Dân Chúa đi theo
Hò reo sốt sắng
Hô-sa-na vạn thắng
Đầu môi cho Đấng nhân Danh..
Tình người tráo trở
Dở dở ương ương
Hôm nay với Chúa trên đường
Ngày mai trở mặt luân thường đảo điên
Cho con theo Chúa nhân hiền
Theo vì chính Chúa, trung kiên trọn đời.
**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét