THƠ: MỘT NGƯỜI NGHÈO





          MỘT NGƯỜI NGHÈO

Nghèo đến nỗi đá...gối đầu chẳng có
Cáo còn hang chim vẫn tổ, Người...không!
Giáng Sinh về  lạnh giá giữa đêm đông
Hang súc vật náu mình nơi máng cỏ!

Khi Thượng Đế thành Hài nhi bé nhỏ
Hóa công nằm run rét chốn tiêu sơ
Có nằm mơ trần thế cũng không ngờ
Tạo Hóa đấy, Đấng quyền năng tột đỉnh!

Thành nhục thể là nặng nề nhân tính
Chọn kiếp nghèo cùng đa số lầm than
Sẻ khinh chê, chia vất vả cơ hàn
Là Đường đấy, Đấng là Đường công thẳng!

Ba mươi ba năm dầm mưa dãi nắng
Tay sần chai gót nẻ nứt phong sương
Là Hóa công mà tự hạ tang thương
Tha hương chính trên quê mình lạc lõng

Nghèo đến nỗi giữa trưa hè nóng bỏng
Hấp hối phơi trần trụi dưới nắng thiêu
Phút lâm chung trên cây Gỗ tiêu điều
Không mảnh vải nói chi giường với chiếu

Nghèo đến độ người nghèo còn không hiểu
Sống không nhà chết nhờ mả thê lương
Nghèo bởi do từ bỏ để yêu thương
Tình yêu ấy duy Hóa Công chí thượng.
     -------------------------------------
               Giu-se Nguyễn văn Sướng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét