THƠ: MƯA GIÓ



MƯA GIÓ


Gió mưa ơi, sao cứ gào thét mãi
Cõi nhân gian chưa đủ khổ hay sao?
Hay gió mưa cũng thương cảm kiếp người
Nhỏ xuống đời hằng muôn nghìn hạt lệ

Mưa dai dẳng, mưa hoài không dứt
Mưa ngoài trời hay nước mắt lòng ta
Gió đông ơi đem lạnh giá đâu về
Hay chính lòng ta tràn đầy băng giá

Trời mưa nắng, ta vui buồn, mâu thuẫn
Kiếp nhân sinh đếm được mấy ngày vui!
Gào thét lên cho cõi lòng nổi loạn
Buồn, buồn quá hỡi thằng người mực thước!

Thà vô tri như cây cỏ nhởn nhơ
Theo bản năng cứ vui sống trên đời
Không buộc ràng, chẳng phiền muộn, lo toan
Suốt một đời không hề buồn khổ

Thì cứ mưa đi, cứ gió đi
Kệ gió, kệ mưa, cứ kệ đời
Mặc kệ thằng người suy tư khốn khổ
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thôi, và chìm vào giấc ngủ.
       --------------------------
      Giuse  Nguyễn văn Sướng .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét