CHÙM THƠ MÙA DỊCH
XUÂN VUI SAO VẪN NGẬM NGÙI
Xuân vui sao vẫn ngậm ngùi
Suốt năm đại dịch tới lui(*) nặng nề
Đoạn Trần thử thách lê thê
Theo Thầy khổ giá tứ bề chông gai
Khắp nơi nhân họa thiên tai
Nơi đầy lũ lụt chốn dài gian nan
Đâu đâu cũng thấy thở than
Mà không đấm ngực tiên vàn tại tôi!
Hôn nhân đồng giới, hỡi ôi
Phá thai, li dị nghĩ thôi cũng rầu
Tôn thờ giá trị đẩu đâu
Nhiệm mầu chối bỏ, Cao Sâu khước từ
Trượt dài tính xấu nết hư
Chần chừ cơ hội, ngần ngừ hồng ân
Tai ngơ mắt lấp bước chân
Phù vân nối tiếp phù vân cuộc
đời
Xuân vui sao vẫn chơi vơi
Vĩnh hằng chỉ mỗi xuân Trời mai sau
Trần gian thật giả muôn màu
Xin cho phân biệt vàng thau rõ ràng.
***********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Covid 19
XUÂN ĐẾN NĂM NAY
Dịch đã tưởng ngừng hóa vẫn chưa
Suốt năm đằng đẳng mãi chưa vừa
Đợt này vừa dứt đợt kia nối
Chốn đó nơi đây thật khó ngừa
Tết đã gần, con biệt cố hương
Buồn trông bóng lạ cuối con đường
Tàn đông ngọn gió còn se lạnh
Đất khách quê người nhớ dáng thương
Mầu nhiệm khổ đau, Thánh Giá ơi
Năm xưa Con Chúa cũng một đời
Con Đường duy nhất về Thiên quốc
Huyền nhiệm phục sinh mới rạng ngời
Xuân đến năm nay thấy ngậm ngùi
Con xa vợ bệnh lấy chi vui
Ơi Xuân Muôn Thuở, Xuân Tươi Thắm
Có Chúa xuân nay hóa ngọt bùi.
**********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
ĐẦU XUÂN ĐẠI DỊCH
Đầu xuân, đại dịch(*), thật buồn!
Căn nguyên bởi Tội cội nguồn Tổ Tông
Tội chồng chất tội, buồn không
Thỏa thuê hưởng thụ thả rông cuộc đời
Hôn nhân đồng giới, trời ơi
Phá thai thành luật...kể Trời bằng vung!
Phải chăng thời đại cuối cùng?
Thiên tai nhân họa trùng trùng bủa vây
Đâu đâu cũng thấy xưng thầy
Chẳng ai đấm ngực tội nầy tại tôi!
Đầu xuân, đại dịch(*), than ôi
Hoang mang, lo lắng, xuân trôi muộn phiền
Bao la lòng Chúa nhân hiền
Quyền năng Đức Chúa vô biên cao vời
Xót thương nhân loại chơi vơi
Hồng ân tuôn đổ ơn Trời thứ tha
Để mùa xuân mãi hoan ca
Trần gian vui hưởng tình Cha Thiên đình
Đường trần nhẹ bước quang minh
Đợi chờ ân thưởng hiển vinh muôn đời.
*********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Đại dịch 2019 NcoV
TIN ĐỂ THẤY
Như Phê-rô, con tưởng mình tin mạnh
Sẽ cùng Thầy đạp sóng gió ung dung
Ngờ đâu khi đời phải bước khốn cùng
Con mới biết “Đồ hèn tin” sâu sắc
Ai trưởng thành mà chưa từng vướng mắc
Những sa đi ngã lại rất đau thương
Giữa thế gian hèn hạ quá tầm thường
Và chìm nghỉm trong ba đào cuồng nộ
Con đã đuối vì nợ nần ngập cổ
Đã nghiến răng vĩnh biệt những thân nhân
Và ngã lòng khi đại dịch(*) bên chân
Mà quên mất Chúa hồng ân vẫn đó
Như ngọn cỏ con rạp mình trước gió
Chúa hằng bên, con quên mất, tin chi!
Mới xót xa bụi đất có ra gì
Con không Chúa, bụi tro hoàn tro bụi!
Xin nhắc con, những ngày dài đen đủi
Đêm lại đêm, rồi sẽ đến bình minh
Chúa bên con để chia sớt tâm tình
Và nâng đỡ “Đồ hèn tin” yếu đuối
Tin để thấy, khi lòng tin lạnh nguội
Thấy để tin, dầu chẳng thấy đêm đen
Tin vững tin mặc nghi hoặc đan xen
Đi trên nước đến cùng Thầy, hoan hỉ.
**********
(*) Corona Virus.
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
NGÀY DÀI ĐẠI DỊCH
Xóm cần lao, thường ngày ồn như chợ
Đại dịch(*) về, hóa im ắng, hoang mang
Chẳng còn ai tha thiết muốn ra đàng
Mọi sinh hoạt bỗng lừ đừ như thể!
Người thấm thía phù vân đời dâu bể
Cát bụi hoàn cát bụi kiếp mong manh
Phù-dung kìa rực rỡ cũng qua nhanh
Đại dịch nhắc trăm năm người tỉnh thức
Vì bỏ Chúa, thế gian thành cơ cực
Thiên tai này, nhân họa đó, tang thương
Nguyên nhân kia, hậu quả đấy, khôn lường
Đời vắng Chúa, đời chỉ còn bất hạnh
Xin sưởi ấm lòng thế nhân hoang lạnh
Ban hồng ân trần thế nối thiên cung
Rút ngắn đi ngày đại dịch khốn cùng
Và hòa giải con cùng Cha ân nghĩa.
********
(*) Corona Virus.
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
THÁNG MẸ LẠI VỀ
Tháng Mẹ lại về với chói chang
Bằng Lăng tím thẫm nở bên đàng
Bông Giấy nhà ai chào lửa hạ
Ngọc Lan dìu dịu thoáng mênh mang
Tháng Mẹ lại về tháng sắc hương
Vàng ươm hoa dại mọi ngả đường
Mơn man hương gió mùi thi vị
Mùi của muôn hoa ngỡ Thiên đường
Tháng Mẹ lại về vẫn nắng, hoa
Muôn sắc muôn hương vẫn chen hòa
Duy có năm nay không kiệu Mẹ
Đại dịch(*) kéo dài lẽ..qua loa!
Không kiệu dâng hoa vẫn nhiệm mầu
Đáy lòng con thảo vẫn thâm sâu
Mẹ Mẹ con con đều hiểu thấu
Chẳng cần thao thức suốt đêm thâu
Kỷ niệm năm nay sẽ khó phai
Lữ thứ trần ai Chúa an bài
Sau này kể lại cùng con cháu
Một đoạn ngậm ngùi giữa trần ai.
******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Covid-19
CHÚA HẰNG KỀ CẬN
Em-mau thất vọng ngày xưa
Bây giờ đại dịch(*) cũng thừa hoang mang
Gian nan thử thách đá vàng
Còn nhờ ơn Chúa soi đàng đỡ nâng
Nhiệm huyền mờ mịt chín tầng
Ba đào ai dễ xin vâng lòng Trời!
Đường trần phải bước chơi vơi
Buông xuôi lắm kẻ rụng rời tâm can
Đồng hành Thánh Thể ủi an
Dịu dàng Lời Chúa bảo ban sớm chiều
Sợ chi bão tố cuồng triều
Sợ gì kiệt mỏi liêu xiêu đường dài
Tín trung Chúa chẳng đơn sai
Quan phòng Ngài đã an bài huyền vi
Em-mau xưa Chúa cùng đi
Dịch(*) nay Chúa chẳng dễ chi xa rời
Xin cho con suốt một đời
Tin yêu phó thác tình Trời bao la
Vui, buồn, sướng, khổ, nhận ra
Chúa hằng kề cận sâu xa nhiệm mầu.
**********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Corona virus2
NHỮNG DẤU CHỈ
Tám giờ tối, đường đã khuya, là lạ
Thành phố buồn vắng cả tiếng rao đêm
Trời đầy sao và trăng giãi bên thềm
Khoảng bình lặng trước giờ trời dậy sóng?
Thơ ngập ngừng ngôn từ đầy lóng ngóng
Đại dịch(*) chừ lại tái nhiễm, hoang mang
Nghe khắp nơi nhiều tin dữ ngỡ ngàng
Đây tượng Chúa, kia nhà Thờ bị phá!
Lòng người đã lẽ nào ra chai đá
Xô-đôm còn rực lửa khét diêm sinh
Ni-ni-vê mà Chúa đã rộng tình
Bài học cũ nhiệm huyền đầy huyền nhiệm
Những dấu chỉ đã không còn là hiếm
Dịch chưa qua, lụt kéo đến nguy nan
Phò phá thai, ban đồng tính quấy càn
Dân nước nọ chống dân kia lục đục
Người bỏ Chúa là bỏ nguồn hạnh phúc
Thiên tai này nhân họa đó vương mang
Trần thế đang trượt dốc bước hoang đàng
Xin tỉnh giấc, phù hoa phù hoa cả
Không Phụng vụ Thánh đường buồn như đã
Dăm bảy ngày hồ thế kỷ xa xôi
Lỗi tại tôi, lòng thống hối thật rồi
Xin rút ngắn chuỗi ngày dài đại dịch(*)
******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Corona Virus
XIN XÓT THƯƠNG ĐOÀN CON
Phụng Vụ Thánh tạm ngừng giờ lặng lẽ
Giáo đường gầy đại dịch(*) đứng bơ vơ
Chay qua đi, tuần Thánh cũng không ngờ
Phục sinh đến ngóng mong hoài Thánh Lễ
Đại Hồng Thủy, Nô-ê, người khinh dể
Xô-đôm trời mưa cháy lửa diêm sinh
Bốn mươi năm sa mạc héo dân tình
Huyền cầm khóc Ba-by-lon biệt xứ
Dương trần mỏi chân chùng đường lữ thứ
Vắng chuông chiều chừ lữ khách cô đơn
Kinh cầu chừng nài nẳng mãi van lơn
Xót thương đến đoàn con mùa đại dịch
Tiếng than thở xé lòng đêm tịch mịch
Nhân họa này cội căn ấy, Cha ơi
Lỗi tại tôi, giờ đâu thốt ra lời
Xin đấm ngực tìm về bên gối Chúa
Lệ tai ương giờ đã tràn ràn rụa
Nghoảnh mặt nhìn rút ngắn những tai ương
Ôi, Phục sinh, Chúa sống lại phi thường
Cho đoàn con thoát nguy nàn đại dịch.
*********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Covid-19
GIÁO ĐƯỜNG MÙA ĐẠI DỊCH(*)
Chiều nghiêng đổ vạt nắng vàng thoi thóp
Ngọn gió gầy ngơ ngác tháp chuông cao
Hàng Sưa xanh khe khẽ tiếng rì rào
Cô đơn đứng Giáo đường mùa đại dịch
Ghế gục đầu im lìm cùng tịch mịch
Ánh đèn chầu leo lét đẫm hoang vu
Không gian thêm quạnh vắng giữa tù mù
Trên cao Chúa cúi đầu buồn lặng lẽ
Nghe sâu thẳm tơ lòng rung nhè nhẹ
Nhiệm huyền về réo rắt khúc mê ly
Thoảng bên tai lời kinh vẳng thầm thì
Phụng vụ Thánh dường đang rộn ràng cử
Chiều tĩnh lặng Giáo đường đời lữ thứ
Đại dịch dài tô đậm nét cô đơn
Nắng xiêu nghiêng bóng nhạt dáng tủi hờn
Sa mạc cũ bốn mươi năm(**) huyền nhiệm!
*********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Corona Virus (2) chủng mới
(**) Mai Sen dẫn dân Chúa đi qua sa mạc
PHẢI CHĂNG DẤU CHỈ
Tuần Chay Thánh cuối, cận kề
Mà cơn đại dịch(*) lê thê vẫn còn!
Bụi tro giờ thấm mỏng dòn
Cậy trông, phó thác, sắt son tín thành
Mùa Chay, đại dịch song hành
Phải chăng dấu chỉ rành rành cho dân
Xé lòng về với Hồng Ân
Kẻo khi chẳng kịp bước chân hoang đàng
Hôn nhân đồng giới sỗ sàng
Phá thai, ly dị trái ngang cuộc đời
Vũ trang thù địch khắp nơi
Nguyên nhân,
hậu quả gọi mời trở trăn
Dẫu cho cơ hội muộn mằn
Đoàn con đấm ngực ăn năn tội mình
Xót thương, lòng Chúa công minh
Qua cơn đại dịch hồi sinh gian trần
Phụng vụ giờ vắng Giáo dân
Giáo đường chiều muộn bần thần cô đơn
Trời cao đổ xuống muôn ơn
Rộn ràng Thánh Lễ sau cơn dịch nàn.
******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
QUAN PHÒNG HAI CHỮ NHIỆM MẦU
Giữa cơn đại dịch(*) hoang mang
Ngập ngừng Chay Thánh bước sang cuối mùa
Phù vân giờ thấm cay chua
Tím hồn lãng tử được thua nhạt nhòa
Bàn thờ chỉ lá không hoa
Hoang đàng nghịch tử về hòa cùng Cha
Chuông chiều vẳng vọng ngân nga
Kinh cầu nào tím thiết tha đợi chờ
Biết đâu Chay cuối ai ngờ
Về thôi khi nắng nhạt mờ chân mây
Dấu thiêng đại dịch cao dầy
Van Lòng-Thương-Xót xuống đầy hồng ân
Cuối Chay giờ đã đến gần
Đỉnh cơn đại dịch ôn thần đẩu đâu
Quan phòng hai chữ nhiệm mầu
Xót thương dân Chúa cơ cầu gian nan
Giữa cơn đại dịch nguy nàn
Hồng ân toàn xá(**) ủi an vỗ về
Huyền siêu thoát khỏi u mê
Xác hồn khỏe mạnh vẹn bề bình an
*******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Corona Virus (2) 2019-2020
(**) Tòa Thánh vừa công bố Sắc lệnh ban ơn Toàn xá
cho một số trường hợp...trong cơn đại dịch
XIN ĐỔ XUỐNG HỒNG ÂN
Chay đã nửa, Dịch vẫn còn Đại Dịch(*)
Mầu nhiệm nào trên tăm tối mênh mông
Cát bụi nào về cát bụi hư không
Thơ chợt tím khi chiều về chuông đổ
Mùa Chay thánh năm nay nhiều thách đố
Bao hội đoàn bao sinh hoạt ngưng ngang
Giáo đường gầy buồn tĩnh lặng mênh mang
Hoàng hôn tím về se chùng ngọn gió
Xin đổ xuống hồng ân bao phận nhỏ
Đoàn con giờ đang thống hối ăn năn
Giọt lệ rơi mang thao thức muộn mằn
Chừng đã tím gian trần đầy tội lỗi
Xin cho Đại Dịch, tàn đi rất vội
Lời khẩn cầu nài nẳng thấu tai Cha
Để đoàn con ca tụng khắp bao la
Và màu tím lại dịu dàng Chay thánh.
*******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Đại dịch toàn cầu CoVid 19 (2019-2020)
HUYỀN SIÊU MÃI MÃI HUYỀN SIÊU
Tím buồn một dải “Ruy-băng”(*)
Cành khô gầy guộc ai giăng hài hòa
Cách tân, cổ kính giao thoa
Bàn thờ chỉ lá, không hoa, dịu dàng
Chay về, Dịch(**) vẫn theo sang
Nhiệm huyền mờ tỏ mênh mang quan phòng
Dẫu là đường thẳng, lối cong
Trần gian tro bụi khát mong tình Trời
Tím lên điệu hát chơi vơi
Trầm trầm nài nẵng tím lời kinh than
Gió đưa tím nhẹ mơn man
Giáo đường nghiêng bóng tím lan chuông chiều
Huyền siêu mãi mãi huyền siêu
Tình yêu mãi mãi Tình yêu nhiệm mầu
Chay về, đại dịch, rầu rầu
Câu thơ chợt tím giọng sầu bâng khuâng.
********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Dải vải dài và hẹp dùng để buộc trang trí...
(**) Đại dịch toàn cầu CoVid 19 (2019-2020)
GIÁO ĐƯỜNG BA MÙA DỊCH
Nắng đã tắt Giáo đường gầy mùa dịch(*)
Tháp cao buồn im vắng tiếng chuông ngân
Hàng Sưa xanh trầm mặc đứng tần ngần
Nhìn những chiếc lá vàng rơi, xào xạc
Ngọc Lan nào thoảng hương đưa man mác
Màu chiều chùng màu trống vắng chia phôi
Tâm tư vương len lén chút bồi hồi
Huyền nhiệm cũ bốn mươi năm đại mạc
Sân Giáo đường cô đơn nằm ngơ ngác
Ghế đá mờ bụi phủ dấu hoang vu
Dãi phong sương hang đá đứng lù lù
Hiu hiu gió về theo cùng tịch mịch
Giáo đường gầy trải ba mùa đại dịch
Chiều chậm buồn nhìn nắng tắt nao nao
Đoạn trần ai đủ cay đắng ngọt ngào
Chút huyền ảo mơ hồ nào vẫy gọi.
*********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Covid 19
NHƯ TIẾNG THAN DÀI HỎI TẠI SAO
Huyền nhiệm nào đây, Dịch(*) bốn lần!
Tái đi tái lại quá phân vân
Dấu chỉ mịt mờ, đâu Thiên Ý?
Khi đầy dục vọng bám đeo chân.
Làng trên xóm dưới hóa hoang sơ
Giãn cách lo âu mặt thẫn thờ
Quan phòng, phó thác lòng Thiên Chúa
Thế giới xem kìa, vẫn tỉnh bơ.
Bom đạn, chiến tranh cứ vũ trang
Phá thai, đồng tính, thói ngang tàng
Sống thử, ly hôn, cuồng hưởng thụ
Diệt vong đường lớn quá thênh thang.
Cũng biết bao người dám hy sinh
Tuyến đầu phục vụ đến quên mình
Sẻ chia cơm áo đầy thương cảm
Đường hẹp gian nan thắm trọn tình!
Canh khuya nghe vẳng gió thì thào
Như tiếng than dài hỏi: Tại sao?
Hễ mời Sự Dữ(**), Sự Dữ đến!
Đấm ngực…Tìm về với Muôn Cao.
**********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Covid 19
(**) Ma Quỷ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét