ÔI MỤC TỬ GIÊ-SU
Con đã nghe từ bao đời luận điệu
Tôn giáo là thuốc phiện bả mị dân
Ru bầy Chiên ngu dại đến vong thân
Ngoan ngoãn lắm một đời làm nô lệ
Người Chăn Chiên, một bức tranh thật tệ
Tay nào roi, tay gậy sắt hung hăng
Lũ Chiên ngu lủi thủi chẳng vùng vằng
Một thứ Đạo tuyệt vời để tha hóa
Cây gậy sắt với Chiên đâu đại họa?
Gậy có dùng hành hạ lũ Chiên đâu
Gậy vung lên, kinh khiếp sói gục đầu
Niềm hạnh phúc bao la là khôn tả
Người Mục tử đã vì Chiên vất vả
Hằng đi đầu dẫn bước lũ Chiên thương
Những đồng xanh bao suối mát lạ thường
Ngày nắng hạ đêm thu vàng quạnh quẽ
Đối với Chiên, Chủ thiết thân như Mẹ
Một tình yêu vời vợi quá trăng sao
Biết từng con không lẫn lộn con nào
Bỏ cả mạng cho đàn Chiên yêu dấu
Yêu là thế, ngoại nhân sao hiểu thấu
Vong thân này tha hóa nọ, còn lâu
Tình yêu ôi, hai chữ rất nhiệm mầu
Đi mà học kẻo một đời mất mát
Ôi Mục tử Giê-su là khúc hát
Là bài thơ con chất ngất men say
Là tình yêu con mãi muốn tỏ bày
Nhiệm huyền ấy bao giờ đời sáng tỏ.
**********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét