THƠ: NGHIỆP THƠ







NGHIỆP THƠ

Ta vào "Mạng" gõ "Thơ" rồi hoảng hốt
Triệu triệu bài, triệu tác giả quen, không
Dài, ngắn, thôi muôn vạn sắc cầu vồng
Nghìn ý lạ, triệu lời hay khởi sắc

Những rung cảm nhớ nhung từng ánh mắt
Những môi cười sánh ví với muôn hoa
Những thiết tha từng những bước chân qua
Những áo dài thướt tha trong nắng sớm

Những mối tình ngây thơ khi mới chớm
Những hẹn hò vụng dại ngát hương trinh
Những đắm say ngây ngất chuyện đôi mình
Những si dại tuổi hoa niên mộng ảo

Rồi cay đắng khi tình đời điên đảo
Rồi hận sầu bao đêm trắng tương tư
Kỷ niệm buồn còn vương vấn trang thư
Còn đeo đẳng  bao năm khi chiều xuống

Chén cay nào mềm môi ngày chưa uống
Hai ngã đường đêm lối đã phân ly
Vết thương nào hằn dấu gót chân đi
Hoa xưa ấy giờ đã khô dòng lệ

Ta nắn nót vần thơ mà không thể
Chuyện ái tình ta viết: Quá xa xôi
Hồn thơ ta, Ai định hướng lâu rồi
Quỳ hoa thắm quay đầu về Mặt Nhật

Ta một đời khát khao hoài sự Thật
Hồn run lên ca tụng với Muôn Cao
Lòng rưng rưng cảm nhận nỗi ngọt ngào
Khi say ngắm Cao Quang bao huyền nhiệm

Chân Thiện Mỹ mà ta hằng tìm kiếm
Thoắt hiện về chợt sợi tóc ai bay
Dìu dịu say son thắm nét môi này
Tất cả đó mà không là tất cả

Mang nặng gánh nghiệp thơ hồn vất vả
Giữa cuộc đời ta vẫn ngóng vu vơ
Lòng dạt dào triều sóng thúc ý thơ
Dâng cao mãi bến bờ nào để vỗ?

Ôi, nghiệp thơ làm tim ta đau khổ
Hồn vô cùng mà bất lực tâm tư
Ngôn từ nào băng hoại cả thiên thư
Ai thôi thúc cho ta niềm hăm hở?

Ta vất bút vì tim ta nghẹn thở
Để nghe lòng run rẩy tiếng thinh không
Để mơ hồ hồn trông thấy mênh mông
Nghiệp thơ đó bao giờ hồn sáng tỏ!
   --------------------------------------
     Giu-se Nguyễn văn Sướng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét