THƠ: MẸ BỆNH



MẸ BỆNH

Nghe mẹ đau , lòng con chết lặng
Cố nhủ thầm Giờ Của Mẹ còn xa
Mà trong con niềm hụt hẫng mơ hồ
Cơn thắt nghẹn bâng khuâng trong lồng ngực .

Con đã hình dung đớn đau của mẹ
Để nghe mình tim loạn nhịp hãi kinh
Và sợ run nỗi sợ phải chia lìa
Mồ hôi lạnh cho toàn thân run rẩy .

Bất lực thay khi con người bất lực
Sợ chi bằng nỗi sợ hãi phân ly
Nhìn mẹ đau để không biết làm gì
Đèn sắp tắt phải làm sao trời hỡi !

Con vẫn biết đời người là như thế
Muốn nói lời an ủi mẹ thương yêu
Tim trồi lên lấp lời nói nghẹn ngào
Chìm tận đáy lòng con đang sôi sục .

Con xin Chúa thương mẹ con , Chúa hỡi
Đèn cạn dầu , tim ngún khói mong manh
Trước nỗi đau ai mà chẳng chau mày
Răng nghiến lại khi trái tim trồi ngược .

Ôi kiếp người " nhân linh ư vạn vật "
Nên kiếp người đau đớn nỗi phân ly
Xin dạy con chữ phó thác ngọt ngào
Và dâng hiến mẹ hiền vào tay Chúa .
   ----------------------------------------
         Giu-se Nguyễn văn Sướng .




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét