TÌNH YÊU ĐỔI PHẬN
Một Con Trẻ đã
sinh ra
Mong manh nhục
thể bôn ba phận người
Khó nghèo trọn
kiếp trêu ngươi
Từng rơi nước mắt
chẳng cười nhân gian
Một Hài Nhi, đã
lầm than
Đồng hoang hang
tối cơ hàn gió sương
Thoạt sinh vất
vưởng bụi đường
Quê người xứ lạ
tang thương mùi đời
Một Con Người, vốn
Con Trời
Hạ mình đến nỗi
vâng lời chết treo
Khó nghèo cho tận
khó nghèo
Mộ kia phải mượn,
phận bèo ai hơn!
Tình Yêu nên nỗi
nguồn cơn
Tình Yêu nhận
thiệt trao ơn hải hà
Thế nên Con Trẻ
sinh ra
Người làm con
Chúa, Chúa ta làm người.
******************
VĂN
HÓA ỨNG XỬ
Yêu
thương cũng thể mẹ, con
Thế mà đụng chuyện,
mỏng dòn chi hơn
Cái “Tôi” ngất
ngưởng cao sơn
Ý riêng ai dễ ngậm
hờn làm vui
Biết rằng ngày tới
đêm lùi
Tang hoang mới hối
ngậm ngùi ích chi
Miệng mồm hùng hổ
hay gì
Đức Tin ứng xử
thầm thì nguyện xin
Lỗi tại tôi hãy
nhận nhìn
Hiền lành phúc
thật, Cậy, Tin vững vàng
Tội Nguyên hậu
quả vương mang
Tình người ơn
Chúa hiên ngang đấu trường
Tập thuần văn
hóa thiện lương
Gia đình bỗng
hóa Thiên đường trần gian.
************************
Giu-se Nguyễn
Văn Sướng