THƠ: NƯỚC TRỜI

Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 24 Thường Niên

NƯỚC TRỜI

Nước Trời: Đa dạng, phong nhiêu
Vẫn chưa giải nghĩa hết “Yêu” nhiệm mầu
Vừa là thực tại cao sâu
Lại vừa đơn giản ai đâu có ngờ

“Một con chiên lạc bơ vơ
Chín chín để lại hoang sơ, tìm về
Một xu rơi mất, não nề
Đốt đèn tìm kiếm chẳng nề quản công

Phá gia chi tử cuồng ngông
Cha già tựa cửa ngày trông đêm chờ..”
Nước Trời là cả bài thơ
Nơi yêu thương ấy chốn mơ ngọt ngào

Nước Trời không ở trên cao
Nước Trời mời gọi người vào yêu thương
“Chim trời làm tổ náu nương
Tưng bừng tiệc cưới quân vương đón mời..”

Nước Trời nào phải chuyện chơi
Phải qua cửa hẹp, phải bơi ngược dòng
Nước Trời sâu thẳm khát mong
Thành tâm tìm gặp thật lòng sẽ ban.

******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 23 Thường Niên C

CON ĐƯỜNG KHÔNG CHÚT NÊN THƠ

Yêu cầu đến độ khắt khe
Buộc đòi chi nỗi thoắt nghe, giật mình!
Thuở đời ngược ngạo chiêu sinh
Đã đe Thập giá, đã rình chông gai

Không hề một chút lộc tài
Nước Trời chỉ hứa, tương lai mịt mờ
Con đường không chút nên thơ
Gối đầu hòn đá chỏng trơ chẳng còn

Bỏ bê cha mẹ vợ con
Thân bằng quyến thuộc héo hon quê nhà
Ngày về hai chữ vời xa
Bước theo Tiếng Gọi mặn mà yêu thương

Điên chăng, “Đám cháy”* lạ thường
Dại chăng, nghe tiếng, theo Đường Giê-su
Hai thiên niên kỷ mịt mù
Gót theo nối gót khiêm nhu tìm về

Trần gian vạn nẻo sơn khê
Sao “Con đường hẹp” một bề vẫn đi!
Đức Tin, ôi thật diệu kỳ
Chiếu soi tăm tối những gì vô minh.

***************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

(*) Đám cháy Ki-tô Giáo

Và một ít bài cũ cùng chủ đề


CHIÊU SINH ĐÚNG KIỂU

Chiêu sinh lạ nhất là Thầy
Mị dân đời thuở thế nầy, không ai!
Không bày danh vọng tiền tài
Chẳng lời ngon ngọt mồi chài môn sinh
Thẳng thừng đòi hỏi bỏ mình
Hằng ngày vác lấy khổ hình mà theo
Vẽ ra một cuộc cheo leo
Thân nhân cũng bỏ khó nghèo cũng cam
Chiêu sinh thế đấy, ai ham?
Mị dân đến vậy ai kham hở trời!
Hai ngàn năm lẻ dòng đời
Trùng trùng lớp lớp đáp lời Thiên-sư
Mà theo hết cả tâm tư
Mà theo háo hức, theo như chưa từng..

Chiêu sinh đúng kiểu…Tin Mừng!
Mị dân ngược ngạo, tưng bừng ghi danh.

********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

CHÚA ĐÒI MÔN ĐỆ

Thấy người theo Chúa rất đông
Chúa quay lại bảo: “Ai không bỏ mình
Vợ con, cha mẹ, thâm tình
Tự mình mang vác khổ hình theo Tôi
Không làm môn đệ được rồi!
Muốn xây tháp lớn phải ngồi tính toan
Khả năng có thể chu toàn
Kẻo ra dang dở khôn ngoan còn gì?
Vua nào giao chiến chẳng khi
Xem ta một vạn chống thì hai không?
Bằng không, giao hảo hòa đồng!
Ai không từ bỏ, đèo bồng đa mang
Môn đồ kiểu ấy chẳng màng!”

Chúa đòi môn đệ đá vàng phân minh
Thế gian phải chết phần mình
Sống là cho Chúa trọn tình thủy chung
Xứng người môn đệ bao dung
Thầy sao trò thế hào hùng biết bao
Chông gai đợi bước anh hào
Gian nan thử thách thấp cao một đời.
---------------------------------------
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

CON ĐƯỜNG KHỔ GIÁ

“Theo Ta, vác khổ giá mình
Chẳng còn đường khác quang minh trên đời
Kẻ yêu mạng sống hỡi ơi
Là liều đánh mất một thời lập công
Vì Thầy, thiệt mạng, cậy trông
Đời đời được lại mênh mông phúc nhàn
Lãi lời muôn vạn thế gian
Linh hồn thiệt mất đồ gàn ích chi?”

Con đường khổ giá Chúa đi
Thế gian xem chẳng ra gì ngày nay
Buông tuồng hưởng thụ mới hay
Mới là sành điệu mới tay “Bố già”
Xe hơi dinh thự nguy nga
Cho lăn lóc đá kẻo mà một mai..

Kệ ai toan tính một hai
Con đường khổ giá theo Ngài có con
Xin ban một tấm lòng son
Hàng ngày bổn phận vuông tròn kiên trung
Mến yêu khổ giá đến cùng
Gương Thầy núi Sọ uy hùng không quên.

********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

THEO THẦY, HAI CHỮ

“Theo Thầy”, hai chữ ngắn sao
Mà dài biết mấy gian lao một đời…
Vẫn còn có tổ, chim trời
Có hang, chồn cáo tùy thời náu thân
Con Người, rao giảng bước chân
Gối đầu hòn đá trụi trần cũng…không!

“Theo Thầy”, tưởng rạng tổ tông
Ai dè quyết liệt gai chông dặm trường
Cha, dù liệt chiếu liệt giường
Đừng lo chôn cất lệ thường bo bo
Chuyện người chết, người chết lo
Môn đồ tròn phận học trò mến thương

“Theo Thầy”, dứt khoát vấn vương
Cầm cày ngoái lại, trật đường còn đâu
Bất kham Nước Chúa cao sâu!

“Theo Thầy”, tắt lại, nhiệm mầu hồng ân
Dễ ai được gọi ân cần
Dễ ai đáp trả trụi trần xin vâng

“Theo Thầy”, huyền nhiệm chín tầng.

**********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


LÀM MÔN ĐỆ

Làm môn đệ xem ra buộc đòi thế
Đã bỏ mình còn bỏ cả thân nhân
Cửa hẹp kia mời gọi bước ân cần
Mang khổ giá bổn phận mình vác lấy

Làm môn đệ xem ra thiệt thòi đấy
Tưởng làm đầu, phải phục vụ anh em
Tát má kia chìa má nọ đi kèm
Tha thứ mãi đến bẩy mươi lần bẩy

Ôi, bậc thầy chiêu sinh là thế đấy!
Toàn ngược đời khi hứa những chông gai
Không hư vinh chỉ trần trụi môn bài
Như chính Ngài phơi thân trần Thập-giá

Làm môn đệ xưa nay là thế cả
Mọi thiệt thòi ngu dại nhất dương gian
Mà xem ra ngu ngốc vẫn ngàn ngàn
Vẫn khổ giá lên đường vào cửa hẹp

Ôi, mầu nhiệm môn sinh là tuyệt đẹp
Thế gian này mù mở thấy sao kham
Khi lòng còn đầy rẫy những gian tham
Thì môn đệ vẫn dại khờ muôn thuở

Làm môn đệ đâu màng người trách quở
Thầy đi đâu trò theo nấy yêu thương
Muôn lối đi trò chỉ thấy một Đường
Đường, Sự Thật muôn năm, Đường Sự Sống.(*)
-----------------------------------------
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Ta là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống (Lời Chúa)

Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 22 Thường Niên C

GHÉT LÀ GHÉT HỌ, CHỨ TA..


Kiêu căng ai cũng lánh xa
Ngông cuồng tự mãn đố mà ai thương
Ghét người hợm hĩnh, lẽ thường
Ghét quân vênh váo ghét phường ta đây
Nhưng ta ngoại lệ, bậc thầy
Vẫn dài tua áo vẫn dầy mặt mo
Ghét là ghét họ ăn to
Chứ ta nói lớn trời cho, lẽ nào
Ghét là ghét họ hỗn hào
Phần ta phách lối, câu chào vẫn mong!

Chúa đâu Chúa dạy dối lòng
Khiêm nhường giả hiệu thôi xong một đời
Có chi mà chẳng bởi Trời
Nghênh ngang hếch mặt vạn lởi mỉa mai
Nghe Lời Chúa dạy, sửa sai
Kiêu căng bị hạ, khiêm nhường được nâng.

***************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng