THƠ: ĐỢI GÌ





ĐỢI GÌ

Đợi gì, Vọng mãi thiết tha
Mỗi năm mỗi Vọng, âm ba dập dồn
Ngã ba trần thế bôn chôn
Phất phơ lau sậy, dại khôn nẻo nào?

Bao ngàn năm Vọng, ôi chao!
Đến rồi(*), lại đến(**), ngàn cao nhiệm mầu
Chong đèn đợi Chủ, cạn dầu
Làm sao ưỡn ngực, ngẩng đầu bước ra

Quang lâm, ngày ấy bao xa?
Nhưng ngày Chủ gọi riêng ta, bất thần!
Vọng nay, cơ hội còn gần
Sao chưa cải quá tự tân, đợi gì?

Chỉ là ảo ảnh mê si
Phù hoa rồi cũng qua thì phù hoa
Mây trôi, gió thoảng nhạt nhòa
Trăm năm vân cẩu lầu tòa tang thương

Chỉ là lữ khách tha hương
Trông về nguồn cội buồn vương tím lòng
Vọng ơi, còn có trông mong
Cánh cò gục mỏi long đong khách đày

Tím màu Lễ phục chiều nay
Nhuộm hồn ai tím Vọng này rưng rưng
Thoảng nghe từng giọt ngập ngừng
Về thôi, khép lại sau lưng mịt mùng.

********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Chúa đã đến trần gian ngày Giáng Sinh
(**) Chúa lại đến trong ngày Quang lâm