THƠ: CHIỀU



  CHIỀU

Một chút nắng nhạt nhoà
Còn vương vấn trên cao
Chút đêm tối đâu đây
Đang len lên từ đất

Màu cỏ úa tàn phai
Là màu hoàng hôn đấy
Ai ngồi nhìn nắng tắt
Cô đơn như hoàng hôn

Chuyện hư ảo đời người
Chừng như càng thấm thía
Buổi chiều buồn thật nhẹ
Mà nghẹn ứ trong tim

Chiều đời người buồn quá
U uất như hoàng hôn
Dĩ vãng đã nhạt nhoà
Mơ hồ trong nuối tiếc .
---------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét