THƠ: ĐỂ CHO NGÀY ẤY LỤI TÀN





ĐỂ CHO NGÀY ẤY LỤI TÀN

“Để cho ngày ấy lụi tàn”(*)
Gióp xưa thảm thiết than van một thời
Giữa chừng dang dở cuộc chơi
Trớ trêu phận mỏng rớt rơi lệ sầu

Khổ đau: Bí nhiệm cao sâu
Đắng lên tràn chén vườn Dầu đêm xưa
Chừng như hạt nhỏ lưa thưa
Đẫm đầy cuộc sống sớm trưa kiếp người

Gian trần sự Dữ trêu ngươi
Bình an chửa chín đã mười nhiễu nhương
Nhiệm huyền sao chỉ một Đường
Sao là Thập Giá tang thương, lạ kỳ

Trùng trùng sâu thẳm huyền vi
Xin cho được thấy những gì con tin
Tin dù chẳng được thấy nhìn
Neo Thần, Đá Tảng còn vin cậy nhờ

Giữa cơn thống khổ ngu ngơ
Giữa bao cuồng nộ trơ vơ cuộc đời
Khổ đau chẳng phải đùa chơi
Vượt qua Thánh Giá thấy Trời vinh quang.

*****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

(*) Sách Gióp (Ông Gióp đã kêu trong cơn thống khổ)




THƠ: CHO CON ĐƯỢC THẤY




THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT 30 THƯỜNG NIÊN B

CHO CON ĐƯỢC THẤY

Thấy người lại ngẫm đến ta
Bao năm mắt sáng hóa ra vẫn mù!

Hồng ân trải suốt thiên thu
Nắng mưa mầu nhiệm trơn tru lẽ gì
Sống, chẳng phép lạ, là chi
Mênh mông vũ trụ huyền vi tỏ bày
Biết bao kỳ diệu xưa nay
Giấu trong định luật dở hay đã tường
Sao còn đòi hỏi phi thường
Rõ là mù mở gàn ương một đời

Cho con được thấy, Chúa ơi
Thấy như Chúa muốn, thấy Trời, thấy con
Thấy vững vàng giữa chon von
Thấy Đường Thiên quốc vuông tròn hoan ca.

***********************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng