THƠ: VĨNH HẰNG LỖI NHỊP






        VĨNH HẰNG LỖI NHỊP

Trên cánh bướm diệu kỳ tươi sắc thắm
Giữa cao ngàn vũ trụ đến mênh mông
Muôn kỳ hoa dị thảo khắp nương đồng
Gợi chút thoảng bâng khuâng về Thượng Đế.

Sao gần gũi mà mơ hồ đến thế!
Thoáng nhiệm huyền ảo ảnh cõi hư vô
Bàng bạc len nhè nhẹ giữa xô bồ
Hồn bứt rứt khát khao niềm khắc khoải

Gió mơn nhẹ vào oi nồng uể oải
Đêm an bình trùng dế tấu nỉ non
Cả không gian vằng vặc ánh trăng tròn
Rung khe khẽ cung tơ lòng quạnh vắng

Đêm tăm tối chợt bừng tia chớp trắng
Trả đêm đen màu vĩnh cửu đêm đen
Chút bàng hoàng cho xao xuyến đan xen
Ai vô ý làm vĩnh hằng lỗi nhịp

Mắt trừng trừng mà mộng huyền mờ mịt
Buộc gió vào và nhốt nắng treo cao
Dấu nhiệm mầu chen lẫn giữa trăng sao
Hồn nức nở chạm vào Chân Thiện Mỹ.
      ------------------------------
             Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: MỘT NGƯỜI NGHÈO





          MỘT NGƯỜI NGHÈO

Nghèo đến nỗi đá...gối đầu chẳng có
Cáo còn hang chim vẫn tổ, Người...không!
Giáng Sinh về  lạnh giá giữa đêm đông
Hang súc vật náu mình nơi máng cỏ!

Khi Thượng Đế thành Hài nhi bé nhỏ
Hóa công nằm run rét chốn tiêu sơ
Có nằm mơ trần thế cũng không ngờ
Tạo Hóa đấy, Đấng quyền năng tột đỉnh!

Thành nhục thể là nặng nề nhân tính
Chọn kiếp nghèo cùng đa số lầm than
Sẻ khinh chê, chia vất vả cơ hàn
Là Đường đấy, Đấng là Đường công thẳng!

Ba mươi ba năm dầm mưa dãi nắng
Tay sần chai gót nẻ nứt phong sương
Là Hóa công mà tự hạ tang thương
Tha hương chính trên quê mình lạc lõng

Nghèo đến nỗi giữa trưa hè nóng bỏng
Hấp hối phơi trần trụi dưới nắng thiêu
Phút lâm chung trên cây Gỗ tiêu điều
Không mảnh vải nói chi giường với chiếu

Nghèo đến độ người nghèo còn không hiểu
Sống không nhà chết nhờ mả thê lương
Nghèo bởi do từ bỏ để yêu thương
Tình yêu ấy duy Hóa Công chí thượng.
     -------------------------------------
               Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: HỒN THƠ DIỄM PHÚC






           HỒN THƠ DIỄM PHÚC

Ôi hồn thơ, ngươi thật là diễm phúc
Lòng bên lòng ngươi sát cạnh Cao Quang
Bởi Hóa Công ngày tạo dựng huy hoàng
Đã ưu ái nâng ngươi làm Thi-tế

Nghĩa là ngươi, đàn trời của Thượng Đế
Khúc tơ lòng gieo vãi khắp dương gian
Cho muôn đời say chiêm ngắm Long nhan
Cho ngây ngất nhiệm huyền trong ánh mắt

Nghĩa là ngươi, ngọc tiêu đang réo rắt
Ru gió về và giãi nắng lên cao
Mắt trừng trừng mà ngỡ giấc chiêm bao
Say thiên điệu vào lung linh vô tận                                                 

Nghĩa là ngươi, uy hùng hồi trống trận
Hồn sôi lên theo ánh sáng dương quang
Nhịp tung tăng vờn cánh bướm huy hoàng
Và bát ngát trời mây ôm biển rộng

Nghĩa là ngươi, khi tơ lòng rung động
Là Hóa Công tay đang khảy hồn ngươi
Gieo du dương cho trời đất mỉm cười
Hoa khép nép thẹn thùng nghe ý lạ

Nghĩa là ngươi, nắng xuân vờn khóm lá
Dấu địa đàng sợi tóc vấn vương bay
Vết thắm xưa dìu dịu nét môi này
Bàng hoàng thoáng nhiệm huyền trào cảm xúc

Ôi hồn thơ, ngươi thật tình diễm phúc
Cánh đại bàng, ngươi vút thẳng lên cao
Thẳm từng không bỏ lại cả trăng sao
Và ngây ngất bên Vĩnh Hằng chung nhịp.
        ------------------------------------
                       Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: ĐÂY CON YÊU DẤU




                                   ĐÂY CON YÊU DẤU



Nghe lời rao giảng Gio-an
Mọi người quả quyết: “Ngàn vàng Ki-tô”
Gio-an vội vã phân phô:
“Sau tôi mới chính Ki-tô ngàn vàng
Vì Người mạnh thế hiên ngang
Tôi không xứng cởi quai ngang dép Người”
Gio-đan, Giê-su tươi cười
Cúi đầu xin nhận rửa mười như dân
Nhưng kìa Trời mở thanh vân
Rõ ràng tiếng phán như gần như xa:
“Đây Con yêu dấu của Ta
Hôm nay Cha đã sinh ra Con rồi”.

Thế gian thần tượng muôn ngôi
Liều mình Ngẫu-tượng sa mồi quỷ ma
Quên lời Cha đã phán ra
Con Cha yêu dấu mới là Ki-tô
Duy Người cứu chuộc cơ đồ
Duy Người dẫn lối Thiên đô nước Trời
Là Đấng Cứu Thế đời đời
Con Đường Cha dọn, Ngôi Lời vĩnh sinh.
       -----------------------------------
                   Giu-se Nguyễn văn Sướng