THƠ: Đêm Ô-Liu


              

                           ĐÊM Ô-LIU.

Con tìm đến với vườn Dầu đêm tối
Chúa quỳ kia thinh lặng giữa mênh mông
Tiếng sói tru hay tiếng Quỷ gào đồng
Đêm tăm tối bủa vây ngàn Sự Dữ.

Trận chiến cuối giằng co sinh và tử
Hạt lúa mì giờ gieo xuống đất đen
Đêm không trăng tăm tối chẳng ánh đèn
Cô đơn quá bờ vai mang thế giới.

Nỗi thống khổ theo mồ hôi lăn tới
Đỏ như màu máu nóng của tim yêu
Tiếng kêu thương rúng động cả huyền siêu
“Xin đừng lấy ý con, Cha Thánh hỡi”.

Sương đêm dày phủ nặng vai phấp phới
Chút ấm lòng ai chia sẻ canh thâu!
Cảnh tiêu sơ rùng rợn đến nhiệm mầu
Cô đơn đến cả bóng mình cũng vắng.

Đã ràn rụa đêm nay tràn chén đắng
Chúa âm thầm cạn chén giữa đêm đen
Cha quay lưng, người bỏ mặc, phận hèn
Chỉ còn lại thân tội đồ gớm ghiếc!

Người quỳ đấy im lìm thân đơn chiếc
Nước mắt này Người nuốt ngược trong tim
Vườn Ô-Liu đồng cảm cũng im lìm
Và trùng dế theo nhau cùng bặt tiếng.

Trăng sao ngàn khép mi nằm chết điếng
Cho đất trời tăm tối, tối tăm thêm
Đêm mất đi thi vị của êm đềm
Giờ cao điểm, giờ Ác Thần hoạt động.

Con lặng lẽ ngước trời cao lồng lộng
Mắt lệ tràn giọt thống hối ăn năn
Đêm Ô-Liu  còn nặng mãi trở trăn
Người hấp hối dưới đau thương vạn thuở.

Đêm Ô-Liu muôn đời đêm một thuở
Bóng Chúa quỳ mờ mịt giữa đêm sương
Cô liêu thay Con-Chúa-Cả-Thiên-Đường
Đêm ghi khắc bóng hình Người hấp hối.
   ---------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét