CHẠY TRỐN.
Giu-se giật mình
tỉnh giấc, mệt mỏi và lo lắng. Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu nhỏ, Ma-ri-a và Hài Nhi vẫn đang yên
giấc trên chiếc giường tạm bợ do ông tận dụng từ những thanh gỗ cũ, những cành chà là và rơm rạ
mà ông đã bòn mót suốt ngày qua. Ông vừa
mơ một giấc mộng kinh hoàng! Trong mơ, ông thấy Thần Sứ Chúa hiện ra
lay gọi ông dậy, Ngài báo cho ông một tin dữ, Vua Hê-rô-đê đang sai người đi
tìm giết Hài Nhi và lệnh cho ông phải lập tức đem Hài Nhi và Mẹ Người lánh sang
Ai-Cập. Giấc mơ vẫn còn rõ ràng từng chi tiết! "Có lẽ là thật, không
phải mơ". Giu-se lẩm bẩm, đưa tay vuốt những hạt mồ hôi vẫn đang rịn
ra trên trán. Ông nhìn ra ngoài trời,
màn đêm vẫn đen kịt. "Chắc nửa đêm." Ông đứng lên bước ra cửa ngước
nhìn trời. "Lạy Chúa con, xin cứu giúp sự yếu hèn của con. Chúa ở cùng
con dù bước qua lũng tối âm u, con không sợ hãi chi." Ông thở hắt thật
mạnh rồi quả quyết bước vào đánh thức Ma-ri-a dậy. Ông kể vắn tắt cho nàng
nghe về giấc mơ của mình và ý định ra đi. Ma-ri-a nhìn ông vâng phục:
- Chàng
quyết sao em nghe vậy. Mà em cũng tin như chàng, đây là sự thật chứ không phải
mơ đâu!
- Vậy nàng
bồng Hài Nhi dậy, ta thu xếp nhanh hành lý rồi đi ngay, phải đi trước khi trời
sáng.
Ông thở dài,
quơ nhanh một ít vật dụng cần cho hai mẹ con, hành lý chỉ vỏn vẹn một tay nải
nhỏ! Chúa bảo ông đem hai mẹ con lánh sang Ai-Cập, mà hai ông bà không tiền bạc, chẳng ngựa lừa, lại càng không hiểu tiếng Ai-cập! Một tương lai đen tối y
như màn đêm ngoài kia! Ông đọc thầm trong trí "Có Chúa ở với tôi, dù bước
đi trong lũng tối, tôi không hề sợ chi..." Mắt ông chợt nhìn thấy Hài Nhi vẫn đang ngủ vùi
trên ngực mẹ, cứ như người khác thì Hài Nhi quả thật là gánh nặng chứ cứu giúp
gì được ai, nhưng Giu-se chợt thấy lòng mình ấm áp và vững tin . "Thì ra
mình đang ở cạnh Chúa đấy thôi."
Ông quả quyết đeo tay nải lên vai:
- Nàng đưa
con trẻ cho ta rồi nắm lấy thắt lưng của ta mà đi, đường tối lắm!
Ma-ri-a ngoan
ngoãn trao Hài Nhi cho Giu-se và nắm chặt thắt lưng trượng phu. Nàng tin vào Chúa và Người trượng phu mà Chúa đã quan phòng. Thánh Gia băng mình vào đêm tối mịt mùng, sau lưng là hang Bê-lem nghèo khó
và trước mắt là Ai-Cập diệu vợi với đôi bàn tay trắng...
---------------------------------------------------------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét