CHÙM THƠ DỤ NGÔN PHÚ HỘ VÀ LA-ZA-RÔ


Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 26 Thường Niên C

   ĐỪNG VÔ CẢM

Dụ ngôn kể, Phú-hộ, kìa giàu có
Yến tiệc đầy ngày bữa chán chê no
Hành-khất kia bụng đói gối phải bò
Mong chút vụn gầm bàn hòng đỡ dạ

Và cái chết phân ly người đôi ngã
Một lên trời một âm phủ chia xa!
Trần thế vui, nhưng chẳng phải là nhà
Và nén bạc(*), ân ban, đừng tự mãn

Ai khao khát công bằng đừng chán nản
Khát vọng nào là khát vọng vu vơ?
Hãy vững tin dù chỉ chút lờ mờ
Thời gian có, thì vĩnh hằng phải có

Gương vô cảm Phú-hộ kia còn đó
Chỉ biết mình, mà bỏ mặc tha nhân
Của dư thừa, nào đâu của thiết thân
Ôi ích kỷ, Chúa xem là độc ác!

Đời, muôn sự Chúa ân ban bát ngát
Hễ là chung, đừng mong chiếm riêng tư
Sẻ chia đi như Chúa đã nhân từ
Mưa nắng đó, khí trời kia, vô tận!

Có cái gì của ta mà không nhận
Người quản gia trung tín sẽ cho đi
Đời trần gian, ai đó cũng một thì
Rồi cát bụi, ra đi về tay trắng

Đừng như gió tan bay vào mưa nắng
Lời dạy Ngài xin mau mắn vâng theo
Sống quan tâm chia sớt kiếp khổ nghèo
Ngày nhắm mắt tươi nụ cười giã biệt.
                     
 *****************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Dụ ngôn những nén bạc


GIÀU SANG NĂM BẢY..

Giàu sang năm bảy đường sang
Lẽ đâu phú quý trái ngang một đời
Lẽ nào giàu có từ…chơi
Mồ hôi nước mắt rớt rơi tháng ngày

Sao giàu lại bị tẩy chay
Khó vào nước Chúa sánh tày chui kim!
Bởi yêu của nổi của chìm
Quên mình quản lý phải tìm sẻ chia

Đắm mê hưởng thụ đầm đìa
Đế vương nhất dạ xa lìa tình thân
Lỳ trơ trước cảnh cơ bần
Lòng chai dạ đá chẳng cần biết ai

Ma-môn ngất ngưởng trên ngai
Người giàu thành kẻ nô tài đáng thương
Giàu sang quyến rũ lạ thường
Không cho từ bỏ, chẳng đường rút lui

Cho con chia sẻ ngọt bùi
Cắt phăng luyến tiếc ngậm ngùi Ma-môn
Khôn khôn dại dại liệu hồn
Thiên đàng, Hỏa ngục trường tồn muôn năm.

     ************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


CHẲNG QUA VÔ CẢM

Một chàng phú hộ cao sang
Một người nghèo khó lang thang bơ phờ
Nước sông nước giếng đôi bờ
Đời ông, ông sống, mong chờ chi tôi
Không giả hình, chẳng đãi bôi
Nhà tôi cổng lớn ông ngồi không sao
Rồi đời tựa giấc chiêm bao
Đi qua cái chết, nghèo vào Thiên cung
Giàu tôi rơi xuống khốn cùng…

Đuổi xô, mắng chửi, thủy chung chưa từng
Chẳng qua vô cảm dửng dưng
Chẳng qua ích kỷ quay lưng mặc đời
Đường về xa tít mù khơi
Gương chàng phú hộ gọi mời ăn năn:
Biết bao thiếu sót cách ngăn
Biết bao vô cảm nguồn căn tội tình
Trước nhan Chúa hỏi giật mình
Anh kia, chị nọ xưa khinh đâu rồi?
Sống vì, sống với, hỡi ôi
Không ai hòn đảo nổi trôi một mình.

   ********
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng

DẠI KHÔN CÁCH SỐNG


Hôm nay Chúa dạy dụ ngôn
Người giàu kẻ khó, dại khôn trên đời
La-gia-rô đã một thời
Bụi bờ đói khát chẳng lời oán than
Phần anh phú hộ đáng bàn
Ngày ngày yến tiệc an nhàn vui say
Cả hai cùng chết một ngày
Một rơi âm phủ, một bay lên trời
Giàu đâu phải tội ai ơi
Nghèo chưa hẳn phúc tuyệt vời mai sau
Tội, vô cảm trước khổ đau
Tội, khi ích kỷ mặc nhau túng nghèo
Phúc, vì chấp nhận bọt bèo
Phúc, là không oán không gieo hận thù
Nghèo giàu, số phận chỉn chu
Dại khôn cách sống, thiên thu cõi về.

   ***********
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét