NGƯỜI ĐI THƠ ĐỂ LẠI
Trăng vẫn đấy, cố nhân giờ thiên cổ
Phan-Thiết buồn còn vọng tiếng rên xưa
“Khạc hồn ra” cuồng điên thế chưa vừa
Mặc-Tử hỡi, người đi thơ để lại.
Anh đã đến thế gian, đầy điên dại
Một đoạn đời ngắn ngủi vãi phong ba
Thả hồn ra “Bay cho khắp bao la”
“Mửa” ra biết bao nhiêu là tinh túy.
Chuốc cho đời cùng say sưa túy lúy
Say ý say lời “Chuỗi ngọc vàng kinh”
Càng khổ đau càng tuyền vẹn “kết tinh”
Như hổ phách tượng hình trong thân mục.
Thơ “Sáng láng” từ cơn đau huyết nhục
Qua Thập Hình dẫn lối đến vinh quang
Nơi “Muôn vàn Thần, Thánh chốn cao sang”
“Quân tử ý, trượng phu lời”, tuyệt đỉnh!
Hàn-mặc-tử, thơ đi điên về tỉnh
Từ sáng trăng đến sáng láng sâu xa
“Bay một đời vẫn chưa thấu” bao la
Chưa thấu hết đời say điên khôn dại.
Người đi kìa thơ vẫn còn ở lại
Trăm năm rồi còn kinh ngạc thế nhân
Đi lối thơ Hàn đến Chúa thật gần
“Cho sốt sắng, cho đê mê nguyền ước”.
-------------------------------------------
Giu-se
Nguyễn văn Sướng.
* (Những chữ trong ngoặc kép trích trong thơ
của Hàn-mặc-tử)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét