Trang

THƠ: KHẮC KHOẢI



KHẮC KHOẢI

Con dòng cháu giống, vẫn phàm phu
Chiên ghẻ bao năm vụng đường tu
Thiêng thánh ơ hờ lời giáo huấn
Dại khờ phù phiếm đến thiên thu

Hỗn mang che lấp cả lương tâm
Phù vân ve vuốt mộng âm thầm
Ảo mộng với hoài tay đã mỏi
Ai cười nhức nhối vỡ thanh âm.

Một ngày Chúa đến gieo vấn vương
Lãng đãng mơ hồ tợ khói sương
Thổi vào khe khẽ hồn bỏ ngỏ
Chút hương thánh đức, chút yêu thương.

Bỗng chốc tàn tro lửa diệu kỳ
Giá băng tàn nhẫn hóa lưu ly
Hoang mạc tiêu sơ giờ ốc đảo
Rực rỡ muôn hoa buổi xuân thì.

 

Dấu vết ẩn sâu trong trái tim
Vút ánh sao băng bóng nguyệt chìm
Bàng hoàng sương vắng hoa héo hắt
Ngơ ngẩn gọi đàn lạc tiếng chim.

Khao khát Thời Gian ngóng Vô Cùng
Lữ thứ thuyền trôi bến mịt mùng
Hoài vọng Linh Thiêng mờ lại tỏ
Lẻ loi ngơ ngác giữa chập chùng.

Thảng thốt cung đàn ai héo hon
Khắc khoải màu sơn nét cọ mòn
Thẫn thờ thi tứ người gác bút
Ngỡ ngàng mực giấy hãy đương son.
     ----------------------------
   Giu se Nguyễn văn Sướng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét