Trang

THƠ: MẸ GIÀ



MẸ GIÀ

Mẹ già như nước xuôi dòng
Như hoa héo rũ cho lòng con đau
Bóng câu cửa sổ lướt mau
Hoa kia héo rũ ngày sau lìa cành
Mẹ như sương sớm mong manh
Nắng lên sương mỏng tan nhanh lên trời
Ngọt ngào như tiếng à ơi
Ru con đầu bạc ngỡ đời ấu thơ
Xin đừng tỉnh, hãy là mơ
Cho hoa không héo cho thơ không buồn
Câu ca dao ngọt ngào tuôn
Mẹ là suối mát trong nguồn chảy mau
Mẹ như nếp mật, mía lau
Ba Hương chín nẫu ngày sau có còn
Tháng năm tuổi hạc mỏi mòn
Bông hồng cài áo con còn mẹ đây
Mẹ già là chuối chín cây
Mênh mang gió thổi đưa mây về ngàn
Con là nắng hạ chan chan
Cho trời lặng gió mây ngàn đừng trôi.
------------------------------------------
  Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: TA ĐÃ NỢ EM




     TA ĐÃ NỢ EM

Ta đã nợ em một cuôc đời
Nợ nần không trả nổi em ơi
Thơ ế dăm đồng năm, bảy gánh
Nợ đời vì thế mãi chơi vơi!

Ta đã hành em với tình ta
Tình ta dữ dội tựa phong ba
Giông bão mang chi điều tốt đẹp
Ta chẳng cho gì ngoài xót xa!

Em khổ vì ta, thẩn với thơ
Mây gió ta đi chẳng bến bờ
Gạo, cơm, củi, nước, mình em gánh
Chồng con đầy đủ vẫn bơ vơ!

Nợ em ta chỉ trả trong tim
Mở toang lồng ngực, nếu muốn tìm
Dù ta làm khổ đời em mãi
Thì biết cho ta: một trái tim.

--------------------------------------
    Giuse Nguyễn văn Sướng

THƠ: CHIỀU



  CHIỀU

Một chút nắng nhạt nhoà
Còn vương vấn trên cao
Chút đêm tối đâu đây
Đang len lên từ đất

Màu cỏ úa tàn phai
Là màu hoàng hôn đấy
Ai ngồi nhìn nắng tắt
Cô đơn như hoàng hôn

Chuyện hư ảo đời người
Chừng như càng thấm thía
Buổi chiều buồn thật nhẹ
Mà nghẹn ứ trong tim

Chiều đời người buồn quá
U uất như hoàng hôn
Dĩ vãng đã nhạt nhoà
Mơ hồ trong nuối tiếc .
---------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .

THƠ: CÔ NƯỜNG ĐA ĐOAN


CÔ NƯỜNG ĐA ĐOAN

Một vết cào nhe nhẹ
Ngay chính trái tim tôi
Vết cào êm ái lắm
Cơn đau còn xa xôi.

Ngày lại ngày tiếp nối
Vẫn chính chỗ ấy thôi
Em cứ cào nhe nhẹ
Tôi không chịu nổi rồi!

Trái tim giờ rách nát
Đau đớn quá đi thôi
Ôi vết cào nhe nhẹ
Đang tra tấn tim tôi!

Tôi van xin em đấy
Hỡi cô nường đa đoan
Em đừng cào nhe nhẹ
Làm đau trái tim ngoan

Tim sẽ lên da non
Tôi sẽ mãi yêu đời
Yêu cô nường đa đoan
Cào tim tôi nhe nhẹ.
-------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: MẸ BỆNH



MẸ BỆNH

Nghe mẹ đau , lòng con chết lặng
Cố nhủ thầm Giờ Của Mẹ còn xa
Mà trong con niềm hụt hẫng mơ hồ
Cơn thắt nghẹn bâng khuâng trong lồng ngực .

Con đã hình dung đớn đau của mẹ
Để nghe mình tim loạn nhịp hãi kinh
Và sợ run nỗi sợ phải chia lìa
Mồ hôi lạnh cho toàn thân run rẩy .

Bất lực thay khi con người bất lực
Sợ chi bằng nỗi sợ hãi phân ly
Nhìn mẹ đau để không biết làm gì
Đèn sắp tắt phải làm sao trời hỡi !

Con vẫn biết đời người là như thế
Muốn nói lời an ủi mẹ thương yêu
Tim trồi lên lấp lời nói nghẹn ngào
Chìm tận đáy lòng con đang sôi sục .

Con xin Chúa thương mẹ con , Chúa hỡi
Đèn cạn dầu , tim ngún khói mong manh
Trước nỗi đau ai mà chẳng chau mày
Răng nghiến lại khi trái tim trồi ngược .

Ôi kiếp người " nhân linh ư vạn vật "
Nên kiếp người đau đớn nỗi phân ly
Xin dạy con chữ phó thác ngọt ngào
Và dâng hiến mẹ hiền vào tay Chúa .
   ----------------------------------------
         Giu-se Nguyễn văn Sướng .




THƠ: CHUYỆN BUỒN



  CHUYỆN BUỒN

Em bỏ tôi đi lúc đang xuân
Để đông ập đến giá băng hồn
Tôi oán trách ai hay tự trách?
Tình là ảo ảnh, thoáng mây trôi!

Bài ca đôi lứa tắt giữa chừng
Sao còn le lói mãi trong tim
Sao còn vương vấn cung đàn ấy
Điệu nhạc đìu hiu chết lặng lòng.

Em đi từ thuở xuân phơi phới
Xuân ấy , xuân nay, đã bao xuân
Hình như đời chẳng còn xuân nữa
Chỉ thấy đông dài những tháng năm .

Nghe nói em không hạnh phúc gì
Cây đời trái mộng mãi hư vô
Phải chi hạnh phúc em thoả nguyện
May bớt lòng tôi chút nặng nề .

Những đêm trằn trọc không sao ngủ
Những ngày phiền muộn kéo lê thê
Tôi trách hồn tôi đa đoan thế
Sao nỡ nhớ hoài chuyện chúng tôi !.
-------------------------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng .

THƠ: MẸ CỦA CON




  MẸ CỦA CON

Mẹ như hoa héo rũ
Con sợ gió thời gian
Vô tình lay rụng mẹ
Xuống gốc đời mênh mang

Vẫn biết là quy luật
Đời có hợp có tan
Sao lòng vẫn thắt đau
Khi nghĩ về ly biệt!

Tuổi xuân xanh mẹ phần
Quả na chín cho con
Giờ vật lạ mang sang
Mẹ đâu ăn được nữa!

Mẹ là hoa héo rũ
Tám hai mòn tóc sương!
Con vẫn còn tráng niên
Năm tư đầu cũng bạc!

 
Mẹ nay ốm mai đau
Đèn cạn dầu trước gió
Con dù muốn quan tâm
Cũng chỉ biết nguyện cầu !

Con xưa ngày thơ bé
Mẹ bảo bọc chở che
Giờ mẹ đây yếu lắm
Con chỉ biết nguyện cầu !

Biết bao điều muốn nói !
Biết bao điều ước ao !
Mẹ đau trong thân xác
Con buốt nhói trong tim

Nguệch ngoạc viết đôi câu
Lệ rưng trong khoé mắt
Chỉ mở toang lồng ngực
Mới thấy hết con tim !

----------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .

THƠ: EM NỢ TÌNH ANH


    EM NỢ TÌNH ANH

Em biết tình anh nồng nàn thắm thiết
Duy nhất trên đời , Một Nửa của em
Mưa nắng đêm ngày có anh đón đưa
Tháng tháng năm năm anh là chỗ dựa.

Em biết tình anh sông dài bình lặng
Em con thuyền nhỏ êm ái tung tăng
Những lúc không vui , những ngày em chướng
Anh nhịn, anh chiều, nhất vợ nhì...anh.

Em nợ tình anh khi em khó ở
Em nợ tình anh quấn quít sớm khuya
Em là nụ hồng gai góc đa đoan
Đâm nhói tim anh bao lần, em biết.

Em biết tình anh mặn mà tha thiết
Trao hết em rồi, Ông Xã của em
Mưa nắng bao mùa cho tóc anh phai
Trong trái tim em, Anh là tất cả.
----------------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: ĐÔI MẮT




                                     ĐÔI MẮT

Đôi mắt lặng buồn trước biệt ly
Dùng dằng kẻ ở tiễn người đi
Ngàn lời muốn nói sao câm nín
Chỉ thấy rưng rưng lệ ướt mi.

Người bước lên xe tránh mắt ai
Người còn ở lại lệ tuôn dài
Xe đà chuyển bánh sao còn đứng
Dõi mắt trông theo dáng miệt mài.

Có lẽ người đi mãi vấn vương
Nỗi sầu ly biệt mắt ai thương
Nên người ở lại chưa quay gót
Cố níu mơ hồ một chút hương.

Kẻ ở người đi , chuyện thế nhân
Tình cờ chứng kiến dạ bần thần
Buồn vương lên mắt màu sương khói
Lặng lẽ về theo những bước chân.

----------------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: ƠN GỌI CỦA CON


ƠN GỌI CỦA CON

Con không có tài kim ngôn giảng thuyết
Để rao truyền lời chân lý CHA ban
Con cũng không đi cùng khắp thế gian
Tìm về cho Chúa bao là chiên lạc.

Đôi lúc hoang mang con ngồi phờ phạc
Tôi phải làm gì báo đáp Chúa đây?
Chúa đã yêu con ơn trọng đức dầy
Nén bạc ân tình sinh hoa kết trái.

Hoạt động bên ngoài, lòng con chán ngắt!
Chút lửa nhiệt thành cũng tắt, Chúa ơi.
Chúa đã gọi con sinh đến trong đời
Chẳng lẽ để héo tàn theo cây cỏ.

Con sẽ làm thơ ngợi ca Thiên Chúa
Con sẽ gieo vần chúc tụng, mến yêu.
Cho tiếng  lòng con đáp trả ân tình
Và lênh láng khúc thơ vàng cung tiến.

Con đã nức lòng hân hoan cất tiếng
Con đã khua vang huyền nhiệm trời thơ
Ơn gọi của con, con cũng không ngờ
Là dệt tơ lòng, Long Nhan cung tiến.

Ơn gọi của con, giờ con suy niệm
Định hướng cho mình, một lối đi riêng
Con sẽ chắt chiu từng chút tơ lòng
Dệt khúc tâm tình HỒNG ÂN THIÊN CHÚA.
--------------------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng

Truyện Kinh Thánh: CHẠY TRỐN




                                         CHẠY  TRỐN.

         Giu-se giật mình tỉnh giấc, mệt mỏi và lo lắng. Dưới ánh sáng tù mù của ngọn  đèn dầu nhỏ, Ma-ri-a và Hài Nhi vẫn đang yên giấc trên chiếc giường tạm bợ do ông tận dụng từ những thanh gỗ cũ, những cành chà là và rơm rạ mà ông đã bòn mót suốt ngày qua. Ông vừa  mơ một giấc mộng kinh hoàng! Trong mơ, ông thấy Thần Sứ Chúa hiện ra lay gọi ông dậy, Ngài báo cho ông một tin dữ, Vua Hê-rô-đê đang sai người đi tìm giết Hài Nhi và lệnh cho ông phải lập tức đem Hài Nhi và Mẹ Người lánh sang Ai-Cập. Giấc mơ vẫn còn rõ ràng từng chi tiết! "Có lẽ là thật, không phải mơ". Giu-se lẩm bẩm, đưa tay vuốt những hạt mồ hôi vẫn đang rịn ra trên trán. Ông nhìn ra ngoài trời, màn đêm vẫn đen kịt. "Chắc nửa đêm." Ông đứng lên bước ra cửa ngước nhìn trời. "Lạy Chúa con, xin cứu giúp sự yếu hèn của con. Chúa ở cùng con dù bước qua lũng tối âm u, con không sợ hãi chi." Ông thở hắt thật mạnh rồi quả quyết bước vào đánh thức Ma-ri-a dậy. Ông kể vắn tắt cho nàng nghe về giấc mơ của mình và ý định ra đi. Ma-ri-a nhìn ông vâng phục:
             - Chàng quyết sao em nghe vậy. Mà em cũng tin như chàng, đây là sự thật chứ không phải mơ đâu!
             - Vậy nàng bồng Hài Nhi dậy, ta thu xếp nhanh hành lý rồi đi ngay, phải đi trước khi trời sáng.
        Ông thở dài, quơ nhanh một ít vật dụng cần cho hai mẹ con, hành lý chỉ vỏn vẹn một tay nải nhỏ! Chúa bảo ông đem hai mẹ con lánh sang Ai-Cập, mà hai ông bà không tiền bạc, chẳng ngựa lừa, lại càng không hiểu tiếng Ai-cập! Một tương lai đen tối y như màn đêm ngoài kia! Ông đọc thầm trong trí "Có Chúa ở với tôi, dù bước đi trong lũng tối, tôi không hề sợ chi..."  Mắt ông chợt nhìn thấy Hài Nhi vẫn đang ngủ vùi trên ngực mẹ, cứ như người khác thì Hài Nhi quả thật là gánh nặng chứ cứu giúp gì được ai, nhưng Giu-se chợt thấy lòng mình ấm áp và vững tin . "Thì ra mình đang ở cạnh Chúa đấy thôi."  Ông quả quyết đeo tay nải lên vai:
             - Nàng đưa con trẻ cho ta rồi nắm lấy thắt lưng của ta mà đi, đường tối lắm!
        Ma-ri-a ngoan ngoãn trao Hài Nhi cho Giu-se và nắm chặt thắt lưng trượng phu. Nàng tin vào Chúa và Người trượng phu mà Chúa đã quan phòng. Thánh Gia băng mình vào đêm tối mịt mùng, sau lưng là hang Bê-lem nghèo khó và trước mắt là Ai-Cập diệu vợi với đôi bàn tay trắng...
                ---------------------------------------------------------------------------------
                                                                                      Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ HỌA:




HỌA THƠ "CẢM THÁN GIÓ MƯA"
 Của Tác Giả Cao Bồi Già


Mưa đêm chưa đã lại mưa ngày
Ầm réo sông dâng nước , quá gay
Đồng lúa dập vùi trên nước xoáy
Ruộng vườn tan tác dưới giông quay
Nhớ khi nắng quái đành tuân thủ
Thương lúc mưa cuồng chịu bó tay
Ao ước trời quang mưa tạnh hẳn
Ruộng đồng thoát lũ thiệt là may .
-------------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng .

THƠ: TRÁI TIM BUỒN




   TRÁI TIM BUỒN

Ta không hiểu vì sao em lại hỗn
Cuộc tình tàn khi vẹn ước trăm năm?
Cám ơn em vì sự thật phũ phàng
Ở gần chùa, Bụt không còn xem trọng.

Hình như thế , những cuộc tình trần thế
Những chàng trai cô gái thuở thanh xuân
Những ngây thơ duyên dáng thuở ban đầu
Tình sẽ đẹp nếu tình là dang dở!

Ta rất buồn vì trái tim nhạy cảm
Em đâu rồi, cô gái của ngày xưa
Những lo toan trăn trở giữa đời thường
Chỉ riêng ta, một trái tim tội nghiệp.

-----------------------------------------
 Giu-se Nguyễn văn Sướng.

THƠ: TÌNH THOÁT MỘT VÒNG TAY




TÌNH THOÁT MỘT VÒNG TAY.

Ai nói nghe dịu dàng
Buồn dáng quen mênh mang
Không phải em đấy chứ?
Đa mang tình cũ càng!

Cháu bé con nhà ai
Chợt nhớ em, mi dài
Có phải con em đấy?
Tám năm tình chưa phai!

Mây vẫn chầm chậm bay
Em lấy chồng một ngày
Vẫn nắng vàng hanh lá
Gió buồn hiu hắt lay.

Đường cũ không dám đi
Sợ lá hoa thầm thì
Kỷ niệm trồi trong ngực
Bóng hình ai trót ghi.

Buồn kéo về đêm say
Mặt nước sầu trăng lay
Không gian đầy hương cũ
Tình thoát một vòng tay.
------------------------------
  Giu-se Nguyễn văn Sướng.

Truyện vui nhà Đạo: Chuyện của K




                                    CHUYỆN CỦA K


      K…là em họ tôi, một thằng "ba lơn" thượng hạng. Việc gì nó cũng có thể đùa cợt được! Thua tôi một tuổi nên nó thường gọi anh xưng em với  tôi. Cùng ở trong một xóm đạo, nhà cũng gần nhau, cùng học một trường nên chúng tôi cũng chơi thân với nhau. Tôi,  trái ngược hẳn với nó, luôn luôn nghiêm túc, nên mẹ nó thường đưa tôi ra như mẫu gương để cho nó học tập.
        Một lần nọ, bỗng dưng nó không gọi tên tôi như thường lệ mà gọi tôi là ông Gia-Kêu. Mới đầu tôi cũng cự lại nhưng nó cứ phớt tỉnh. Riết rồi trong xóm cũng gọi tôi là Gia-Kêu, không sửa được nữa! Của đáng tội, tôi cũng giống ông Gia-kêu ở điểm...lùn. Cũng rất nhiều lần tôi lên lớp nó vì tính nết bông đùa của nó:
- Mày nghiêm chỉnh lại đi, việc gì cùng giỡn.
Nó cười nhăn nhở:
- "Đời là vạn ngày sầu, biết tìm vui chốn nào..."
      Một lần khác, tôi và nó cùng ngồi một bàn tiệc, cuối bữa, nó móc một điếu thuốc, sờ túi tìm lửa rồi đảo mắt nhìn quanh bàn tiệc và kêu toáng lên:
- "Lửa bởi trời đâu? Lửa bởi trời...đâu?"
      Cứ thế, nó sống nhởn nhơ chẳng lo buồn về bất cứ điều gì. Tôi đi vác cây với nó, đường dài tôi chăm chỉ đi không dám nghỉ còn nó thì cứ vừa đi vừa chơi, ấy thế mà lúc gần về đến thì nó bắt kịp tôi. Từ đằng xa, nó gọi tôi rối rít: "Ông Gia-Kêu, ông Gia-Kêu…" Tôi quay lại nhìn thì thấy nó vác cây gỗ ngang qua hai vai thành
người nó trông giống như cây Thánh Giá:
- I-N-R-I  này, ông Gia-Kêu, anh phải vác như “in ri" này .
Tôi gắt lên :
- Mày cứ liệu cái hồn mày đấy, đem cả Chúa ra mà giỡn, rồi Chúa sẽ phạt mày cho mà xem. Nó vẫn cười nhăn nhở:
- "Nếu Chúa trách tội, Chúa ôi. Nào ai đứng vững được ru..."
Tôi đành bó tay với nó. Thật ra, một hôm nó hỏi tôi:
- "Ông Gia-Kêu này, trên đầu Thánh Giá có chữ INRI nghĩa là sao vậy?"
         Tôi giải thích đấy là chữ viết tắt của câu Giê-Su Na-Za-Ret là Vua Do Thái, bây giờ, nó lại mang ra giỡn bảo tôi hãy vác cây giống nó, nghĩa là in như ri, in ri!
                                                          *
                                                      *       *
         Cuộc sống đẩy đưa, nhà tôi vì sinh kế phải dọn đi xa, chúng tôi cũng chẳng liên lạc gì nữa. Thoắt đấy mà mười năm như chớp mắt...
       Một sáng Chủ Nhật, có Thánh Lễ đồng tế giữa cha xứ và một cha khách. Tôi đứng cuối nhà thờ, suýt ngã ngửa ra vì sửng sốt khi cha xứ giới thiệu:
- Hôm nay có cha K…đến làm khách, tôi đã mời ngài cùng đồng tế…
          Cái thằng "ba lơn" chuyên đem chuyện đạo ra đùa!...
                          --------------------------------------------------
                                                                           GIU-SE  NGUYỄN VĂN SƯỚNG.


THƠ: CHÚA THẾ ĐẤY



CHÚA THẾ ĐẤY.

Chúa thế đấy, Chúa là như vậy đấy
Gần rất gần mà xa quá vợi xa
Trong vòng tay ôm huyễn hoặc bao la
Sáng huy hoàng là đêm đen dầy đặc.

Khi cô đơn hồn tìm về bên Chúa
Bóng trên tường buông lắng giọng trầm ngâm
Tơ lòng chùng cung điệu hạ âm ngân
Gió thở dài Chúa là như vậy đấy.

Chúa cao siêu trong các nhà Thần Học
Và thật gần khi bà mẹ cầu kinh
Góc khuất nào trong đêm tối tâm linh
Hồn mò mẫm giữa cao quang mầu nhiệm.

Bao băn khoăn khi giác quan mù mịt
Bao ngôn từ bất lực với Vô Biên
Cho Đức Tin làm thành lũy trung kiên
Chúa thế đấy! Chúa là như vậy đấy!

 
Có cánh bướm, Chúa không là cánh bướm
Thoáng hương say, Chúa chẳng thoáng hương say
Ngấn cổ nào sợi tóc vấn vương bay
Tim  lỗi nhịp bâng khuâng chiều hạ tím. 

Sao Chúa lại thánh thiêng vô cùng tận!
Để con người tìm kiếm với gian nan
Sao con người nhỏ bé giữa không gian
Mà tâm hồn mênh mông hơn vũ trụ.

Sao Chúa dựng xác thân là bụi đất
Giống hình Ngài Chúa thổi phú hồn thiêng
Cho con người hướng vọng đến vô biên
Và rung cảm về nguồn Chân, Thiện, Mỹ.

Chúa thế đấy, Chúa là như vậy đấy
Nên Danh Ngài mãi mãi vẫn là “TA”
Chúa giản đơn trong bí nhiệm sâu xa
Chúa thế đấy, Chúa là như vậy đấy.
     ----------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng


THƠ: Đêm Ô-Liu


              

                           ĐÊM Ô-LIU.

Con tìm đến với vườn Dầu đêm tối
Chúa quỳ kia thinh lặng giữa mênh mông
Tiếng sói tru hay tiếng Quỷ gào đồng
Đêm tăm tối bủa vây ngàn Sự Dữ.

Trận chiến cuối giằng co sinh và tử
Hạt lúa mì giờ gieo xuống đất đen
Đêm không trăng tăm tối chẳng ánh đèn
Cô đơn quá bờ vai mang thế giới.

Nỗi thống khổ theo mồ hôi lăn tới
Đỏ như màu máu nóng của tim yêu
Tiếng kêu thương rúng động cả huyền siêu
“Xin đừng lấy ý con, Cha Thánh hỡi”.

Sương đêm dày phủ nặng vai phấp phới
Chút ấm lòng ai chia sẻ canh thâu!
Cảnh tiêu sơ rùng rợn đến nhiệm mầu
Cô đơn đến cả bóng mình cũng vắng.

Đã ràn rụa đêm nay tràn chén đắng
Chúa âm thầm cạn chén giữa đêm đen
Cha quay lưng, người bỏ mặc, phận hèn
Chỉ còn lại thân tội đồ gớm ghiếc!

Người quỳ đấy im lìm thân đơn chiếc
Nước mắt này Người nuốt ngược trong tim
Vườn Ô-Liu đồng cảm cũng im lìm
Và trùng dế theo nhau cùng bặt tiếng.

Trăng sao ngàn khép mi nằm chết điếng
Cho đất trời tăm tối, tối tăm thêm
Đêm mất đi thi vị của êm đềm
Giờ cao điểm, giờ Ác Thần hoạt động.

Con lặng lẽ ngước trời cao lồng lộng
Mắt lệ tràn giọt thống hối ăn năn
Đêm Ô-Liu  còn nặng mãi trở trăn
Người hấp hối dưới đau thương vạn thuở.

Đêm Ô-Liu muôn đời đêm một thuở
Bóng Chúa quỳ mờ mịt giữa đêm sương
Cô liêu thay Con-Chúa-Cả-Thiên-Đường
Đêm ghi khắc bóng hình Người hấp hối.
   ---------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng.


THƠ: NHỚ THÀY THÁNG SÁU





    NHỚ THÀY THÁNG SÁU.

Ve buồn gọi lửa hạ sang
Thày(*) đi tháng sáu để vàng nhớ thương
Tiễn Thày đỏ phượng rực đường
Ao sen kín nở dâng hương nghẹn ngào
Nắng như tạt lửa trên cao
Sầu lên ngọn cỏ đường vào nghĩa trang.

Hè về rồi lại hè sang
Nỗi buồn tháng sáu mênh mang một đời
Thày xưa nghèo khổ sinh thời
Nhịn ăn nhịn mặc nhịn…trời ước mơ
Nhà đông, vợ dại, con thơ
Bữa no bữa đói bạc phơ mái đầu
Thái Sơn dầu dãi cơ cầu
Ơn cha cháy đỏ rực mầu nhớ thương.

Bao lần tháng sáu vấn vương
Khắc con vầng trán phong sương muộn phiền
Thày xa vui cõi bình yên
Trong con cháy đỏ triền miên hạ nào.
        -----------------------------
     Giu se Nguyễn văn Sướng
  (*) Thày: tiếng gọi cha,bố, ba…

Thơ: Chúa là nguồn thơ.


   CHÚA LÀ NGUỒN THƠ


Khi con muốn làm thơ, Chúa gợi hứng
Soi rọi lòng con đêm tối âm u
Nắng dịu dàng man mác của trời thu
Làn gió nhẹ hiu hiu hồn thi sĩ.

Con đặt bút, Chúa cầm tay nắn nót
Dòng chữ đầu là tán tụng hồng ân
Đã nâng con chẳng kém cạnh Thiên Thần
Cho mắt mở ngỡ ngàng vì Tuyệt Đối.

Con kinh ngạc về nhiệm huyền Thiêng Thánh
Con ngất ngây vẻ tuyệt mỹ Muôn Cao
Hồn chơi vơi bay bổng tới trăng sao
Lời tán dương tựa trầm hương tỏa ngát.

Khi Chúa là nguồn thơ con khao khát
Thì ý thơ siêu vượt đến Vô Biên
Thì lời thơ là suối nhạc triền miên
Chốn Địa Đàng đầy nguyên sơ huyền bí.

Khi Chúa là nguồn thơ dầu mộc mạc
Bà mẹ quê cũng thấm đẫm Cao Sâu
Câu ca dao đẹp tựa tiếng kinh cầu
Và mầu nhiệm cả hương đồng nội cỏ.

Chúa là nguồn thơ, con thành thi sĩ
Con gánh nước về, Chúa hóa rượu ngon
Trời say thơ con, đất say thơ con
Vì Chúa là thơ, nguồn thơ là Chúa.
    -----------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng