Trang

MẸ ƠI, MẸ ĐẸP







MẸ ƠI, MẸ ĐẸP

Kìa Bà mặc áo Mặt trời
Triều thiên Thập nhị rạng ngời vinh quang
Dưới chân vầng Nguyệt huy hoàng
Muôn vàn Thiên sứ hợp đoàn ca vang:
“Bà là chính cửa thiên đàng
Đạo quân xung trận hiên ngang uy hùng
Nữ vương Thần, Thánh, thiên cung
Hòm bia Thiên Chúa tột cùng oai nghi”
Con quỳ mắt lệ tràn mi
Mẹ ơi, Mẹ đẹp sánh chi cho vừa
Hương Nam núi Thánh ngàn xưa
Hồng trinh Huệ thắm hương đưa ngạt ngào
Suối lành hoang mạc khát khao
Du dương giọng sáo thanh tao đêm nồng
Cao cao trăng giãi từng không
Dịu dàng Mẹ đẹp con trông thỏa vời.
    --------------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng.






LÀM MẸ CHÚA







LÀM MẸ CHÚA


Làm Mẹ Chúa là hồng ân cao cả
Nghĩa là Bà, chẳng vướng chút tội Nguyên
Là hoài thai vẫn trinh trắng tinh tuyền
Và Mông-triệu ân ban hồn lẫn xác.

Không có nghĩa Mẹ không cùng hợp tác
Lời “Xin vâng” hời hợt thốt vô tư
Ngàn lần không, đấy chẳng phải hư từ
Mà cửa hẹp, bỏ mình và Thánh giá.

Kìa thai nghén chưa chồng đầy nhục nhã
Nọ liều mình mặc ném đá nguy cơ
Oan tình buồn đè nặng trái tim thơ
Làm Mẹ Chúa đâu miễn trừ, Mẹ nhỉ?

Suốt một đời chỉ toàn là vận bỉ
Chồn vẫn hang, chim còn tổ, Mẹ không!
Nơi Bê-lem run rét gió gào đồng
Làm Mẹ Chúa sao Mẹ nghèo đến thế!

Phận cùng đinh chẳng có gì tự vệ
Giữa đêm đen trốn vội lánh tai ương
Bước thấp cao cơ cực dặm đường trường
Mẹ đáp trả dễ thương là thế đó.

 Ba năm dài Chúa dãi dầu sương gió
Ba năm dài Mẹ chiếc bóng trung kiên
Trên đồi cao bóng Chúa chính Mẹ hiền
Người gục xuống còn hiên ngang Bóng đứng

Mẹ một đời hùng hồn là nhân chứng
Vinh dự cao đòi buộc cũng quá cao
Chúa có đâu thiên vị đến người nào
Không phải hễ hồng ân là được rỗi

Làm Mẹ Chúa là hồng ân quá đỗi
Và khổ đau cũng xuyên suốt tâm can
“Xin vâng” xưa là máu lệ đôi hàng
Làm Mẹ Chúa đâu miễn trừ, Mẹ nhỉ?
     -----------------------------------
   Giu-se Nguyễn Văn Sướng




KHIÊM NHƯỜNG THẬT SỰ




TIN MỪNG CHÚA NHẬT 22 THƯỜNG NIÊN NĂM C

KHIÊM NHƯỜNG THẬT SỰ


Tiệc kia đầy cỗ với mâm cao
Thực khách giành nhau chỗ tự hào
Mâm nhất chen vai không chịu kém
Ra điều quý phái với thanh tao.

Các ngươi, Chúa phán, nếu ai mời
Chỗ nhất đừng tranh kẻo tả tơi
Khi có người hơn ngươi đến dự
Thẹn thò nhường chỗ mới chơi vơi

Phải hơn, hãy chọn chỗ khiêm nhường
Chủ đến mời ngươi thật dễ thương:
“Mâm nhất, làm ơn ông chủ tọa”
Bấy giờ ngươi xứng đáng nên gương.

Giả hình Chúa chẳng dạy ta đâu
Chúa muốn khiêm nhu thật thẳm sâu
Còn thói huênh hoang Người chán ghét
Kiêu căng tội bảy mối hàng đầu.
     ------------------------------
  Giu-se Nguyễn Văn Sướng